Người? Yêu? Quỷ?

Nhìn đôi mắt ánh sắc đỏ yêu dị của cô bé, Trần Minh không khỏi phát run, tên cảnh sát thật sự nuôi yêu quái trong nhà, chuyện này càng vướng tay vướng chân.

Cô bé nhẹ nhàng nhảy lên lan can, đứng đó mặt không biểu tình nhìn Trần Minh âm u ở góc phòng.

Hai người nhìn nhau một hồi, cô bé bỗng nhiên quỷ dị cười, lấy ra một cái cameras trong túi yếm quần trắng, lộng sát lộng sát rất nhanh chụp hai bức ảnh.

Trần Minh trợn tròn mắt, này là sao? Gã là quỷ, cô bé này chụp hình gã làm gì, căn bản không thấy được, bệnh tâm thần!

Chờ Trần Minh phục hồi tinh thần, sân thượng sớm không có bóng cô bé, cửa sổ mở ra cũng đóng lại, đối diện vắng vẻ, chỉ có mấy bồn hoa cúc chập chờn theo gió.

Nhìn cảnh này, Trần Minh hầu như cho cô bé vừa thấy bất quá là ảo giác, nhưng mà, gã lại biết, gã thấy không phải hư huyễn.

Trần Minh không khỏi nôn nóng, ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, hết lần này tới lần khác gã không thể tiếp cận Trần Nặc, lúc trước dùng thân phận Lý Nham hy vọng làm được, thế nhưng đứa con trai này như hoàn toàn thay đổi, cực kỳ cảnh giới với người xa lạ, ngoại trừ tên cảnh sát, tựa hồ không tín nhiệm bất kỳ ai, trước đây Trần Nặc tuy nội hướng khô khan, lại không "thần hồn nát thần tính" như giờ, vốn tưởng chỉ có tên cảnh sát vướng bận, vậy mà còn thêm một con yêu lai lịch không rõ, cảnh sát dễ đối phó, thế nhưng con yêu...

Ánh mắt Trần Minh rơi vào bộ da người của Lý Nham trên ghế, gã nhìn khuôn mặt hoàn toàn thay đổi của mình trong thủy tinh, lại nhìn nó.

Đôi khi muốn biến thành một người, kỳ thực rất dễ, sao gã lại quên, còn một người có thể giúp gã, cùng đồ mạt lộ cũng là hi vọng, ha hả...

Trần Minh khép cửa sổ, mở cửa ra ngoài.

...

La Minh là bị ác mộng giật tỉnh, rất ít có ác mộng, anh cư nhiên mộng mình bị giết, còn bị tàn nhẫn lột da.

Giấc mộng huyết tinh khiến anh mồ hôi nhễ nhại, chưa mở mắt đã vô thức vươn tay sờ cổ mình, vạn hạnh, đầu chưa tách rời khỏi thân thể.

La Minh nhấc tay lau mồ hôi, gặp quỷ, vô duyên vô cớ, vì sao có giấc mộng kinh khủng như vậy?

Anh cúi đầu nhìn Trần Nặc ghé trước ngực mình ngủ say, thấy khóe miệng cậu ta giơ lên, La Minh không khỏi cảm thán: thật là đồng sàng dị mộng, mình bị ác mộng, lại nhìn cậu ta xem, rất rõ ràng là mộng đẹp, chẳng lẽ là mộng thấy mẹ?

La Minh nhẹ nhàng mở bàn tay Trần Nặc ôm eo mình, tính đẩy ra Trần Nặc với anh mà nói là chiếc bánh mỹ vị, miễn cho nhất thời thú tính đại phát, phải biết đàn ông buổi sáng đặc biệt dễ xung động.

Ai biết anh vừa giật mình, Trần Nặc đã tỉnh, lập tức như bạch tuộc cuốn lấy La Minh, còn buồn ngủ hỏi: "Đi đâu? Tôi cũng muốn đi."

La Minh đầu đầy hắc tuyến, tên nhóc này vô cùng nhuần nhuyễn phát huy tác dụng "thuốc dán", người chưa thanh tỉnh đã muốn theo anh làm đuôi.

Nhuyễn ngọc ôn hương, đối La Minh mà nói quả thực là dày vò và dằn vặt.

Anh không muốn làm Liễu Hạ Huệ, thế nhưng thừa dịp Trần Nặc mất trí nhớ tựa hồ có chút tiểu nhân, rất thống khổ!

"Tôi phải dậy, trời đã sáng." La Minh vừa đấu tranh với lý trí, vừa gian nan đẩy Trần Nặc.

"Úc, phải dậy sao?"

"Phải, cho nên phiền cậu buông tôi ra, tôi sẽ không trốn."

Còn ôm tôi như vậy, tôi sẽ ăn cậu!

"Úc!" Trần Nặc nghe lời bò khỏi người La Minh.

La Minh thầm than: thật là, khi bảo cậu đừng theo tôi đi WC, tắm sao không thấy cậu nghe lời như vậy?

Đang than thở, ánh trắng lóe lên, lộng sát!

La Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, cửa phòng bị khóa trước khi ngủ không biết bao thuở đã mở, một bàn tay cầm cameras từ đó vươn ra.

Chụp ảnh?! Trộm?!

La Minh thoáng cái nhảy dựng, trước tiên cầm chăn bao lấy Trần Nặc trần truồng, lại cầm súng ngắn lao ra.

"Good morning!"

La Minh cứng ngắc cúi đầu nhìn cô bé quái dị khom lưng chào hỏi mình, ngón tay đặt ở cò súng không biết có nên ấn xuống không.

Mắt đỏ, tóc bạc, khuôn mặt hài đồng, đây là người sao?

La Minh không dám thư giãn, dùng súng chỉ vào cô bé quát hỏi: "Em là ai?"

Đây tuyệt đối không phải người!

Cô bé chớp mắt, tuyệt không sợ nòng súng tối om chỉ vào đầu mình, rất có lễ phép trả lời: "Em là Tiểu Thỏ Tử của Huyền Huyễn."

Tiểu, Thỏ, Tử của Huyền Huyễn?

Thấy La Minh vẻ mặt không tin, cô bé lại nói: "Huyền Huyễn nói, nếu anh không tin, có thể hỏi Thượng Quan Hiên hoặc Tiêu Xuân Thu."

Cô bé lấy ra điện thoại trong túi yếm, ấn số Tiêu Xuân Thu, đưa cho La Minh.

La Minh hồ nghi một tay tiếp nhận, thế nhưng tay kia vẫn dùng súng chỉ vào cô bé.

Cô bé không cho là đúng, cúi đầu mân mê cameras.

"Tổ trưởng, Huyền Huyễn có phải có cái gì Tiểu Thỏ Tử, nhưng không phải thỏ, mà là người, bộ dáng như trẻ con, mắt——"

"Tiểu Thỏ vì sao ở chỗ cậu? Tôi không thấy cô bé ở nhà Huyền Huyễn, còn tưởng là Huyền Huyễn dẫn theo."

A? Thật là của nhà Huyền Huyễn, thế nhưng vì sao cô bé xuất hiện ở nhà anh? Lại vào bằng cách nào?

Câu hỏi không ngừng đầy rẫy não La Minh, khiến đầu óc anh tạm thời chết máy, hoàn toàn nghe không được Tiêu Xuân Thu nói gì.

Tiêu Xuân Thu hỏi lại mấy lần, La Minh mới hồi phục tinh thần, cười khổ nói: "Tổ trưởng, vấn đề này tôi còn muốn biết hơn anh, sáng dậy tôi đã thấy cô bé ở nhà tôi."

Tiêu Xuân Thu thở dài: "Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ không biết đi đâu, nếu Tiểu Thỏ ở chỗ cậu, vậy trước hỗ trợ chiếu cố cô bé, Tiểu Thỏ sẽ không tự tiện tới nhà cậu, hẳn là Huyền Huyễn gọi cô bé tới, tôi đoán vậy."

"Vì sao?"

"Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai? Chờ Huyền Huyễn về, cậu tự đi hỏi cậu ta. Được rồi, Trần Nặc thế nào?"

"Vẫn vậy, cảm giác như bị người tẩy não." La Minh bất đắc dĩ nói.

"Sao lại đột nhiên mất trí nhớ, thật là kỳ quái!"

"Tôi cũng không biết."

Nói một hồi với Tiêu Xuân Thu, La Minh cúp máy, quay đầu, thấy cameras trên tay Tiểu Thỏ Tử, anh bỗng nhiên nhớ tới vừa nãy cô bé này chụp ảnh anh và Trần Nặc trên giường, quan trọng nhất là khi đó Trần Nặc trần truồng nửa đè trên người anh, ngoan ngoãn, bức ảnh này không thể để người thấy, bằng không quả thật là rửa cũng rửa không sạch!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play