Nhìn bóng lưng Lý Nham, La Minh rơi vào trầm tư, người này đã nhiều ngày không tắm sao? Bất quá không lý nào, cho dù mười ngày không tắm cũng không thể thối thành vậy? Quả thực như bò ra từ cống.

Trần Nặc trừng dưa hấu trên tay La Minh một hồi, bỗng nhiên một tay đoạt lấy, đặng đặng chạy đến thang lầu ném vào thùng rác.

La Minh bị anh khiến cho sửng sốt, một hồi lâu mới hỏi: "Ném làm chi?"

Trần Nặc không nói lời nào, gãi mặt, một lát mới phun ra một câu: "Không thể ăn."

"Vì sao không thể ăn?" La Minh nghi hoặc.

Trần Nặc lại gãi mặt, mờ mịt nói: "Không biết, là không thể ăn." Một lát sau, anh lại nói: "Tôi nghĩ người nọ không phải người tốt, cho nên đồ người kia đưa không thể ăn."

La Minh nhún vai, dưa hấu ăn hay không không phải vấn đề, chỉ là——

"Đồ người khác đưa, cho dù không cần, cũng không thể ném, nếu người nọ quay đầu lại thấy, vậy rất xấu hổ."

Trần Nặc đỏ mặt cười hắc hắc, "Thế nhưng người nọ đã vào nhà, không thấy."

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng phấn nộn này, La Minh rất có xung động xoa bóp, anh thì thào tự nói: "Nghe nói người mất trí nhớ sẽ trở về bản tính, thầy đồ này lẽ nào khi bé là một bé ngoan cực kỳ đáng yêu, lớn lên sao lại thành thầy đồ cổ hủ? Thật là nghĩ mãi không ra."

La Minh vừa lắc đầu, vừa cầm chìa khóa mở cửa vào nhà.

Cánh cửa vừa đóng, cửa sát vách đã mở, Lý Nham từ trong lóe ra.

Gã rón ra rón rén tới trước cửa nhà La Minh, nhón chân nhìn vào lỗ nhỏ trên cửa, ánh vào mi mắt là một mảng huyết hồng.

Lý Nham hoảng sợ, suýt nữa té ngã, gã lấy lại bình tĩnh, chưa từ bỏ ý định nhìn vào, lúc này thấy là một mảng tuyết trắng.

Lý Nham kinh nghi bất định, lẽ nào tên cảnh sát là đạo sĩ? Biết thân phận mình, cho nên trải kết giới trong nhà? Thế nhưng nhìn phản ứng vừa nãy, hẳn là không nhận ra thân phận mình? Vậy màu đỏ và màu trắng là vật gì?

Lý Nham chưa từ bỏ ý định lần thứ hai ghé lại, lúc này gã nhìn thấy một con mắt màu đỏ, lóe lên lãnh ý.

Lý Nham rút lui một bước, không dám dừng lại, cuống quít chạy về nhà.

Gã đóng cửa, dán lên đó thở dốc.

Vật kia không phải người, tuyệt đối không phải người, người sao lại có ánh mắt như vậy? Tên cảnh sát rốt cuộc nuôi yêu quái gì trong nhà?

Lý Nham nôn nóng tới tới lui lui, hôm nay đã là mười bốn, ngày mai là mười lăm, là ngày tế tự, nếu không hoàn thành truyền thừa, vậy phải chờ thêm hai mươi năm nữa, không, ngày như vậy gã đã chịu đủ rồi, gã không chịu được nữa!

Trong đôi mắt màu tro tàn của Lý Nham bắn ra một loại tuyệt vọng thê lương, cơ thịt trên mặt quấn quýt vặn vẹo, có vẻ dị thường âm trầm kinh khủng.

Gã cởi đồ ra, một vết nứt xấu xí từ cổ kéo dài đến mông chảy ra dịch thể màu đen ghê tởm trên lưng, thấy mà giật mình.

Lý Nham vươn tay ra sau, dọc theo vết nứt chậm rãi lột da, lộ ra thân thể hư thối đã bắt đầu tanh tưởi.

Trần Minh cởi xuống bộ da thuộc về Lý Nham quăng lên ghế, để lộ khuôn mặt phân nửa hư thối mà mình vốn có.

Gã vươn tay sờ khuôn mặt thối rữa của mình, trong mắt hung quang tẫn hiện, nếu không phải con ả kia thừa dịp gã không chuẩn bị giết gã, gã sao lại rơi vào cảnh này? Suýt nữa không có cơ hội hoàn thành truyền thừa.

Đều là con ả kia phá hủy đại sự, bằng không gã sớm có thể thoát ly cực khổ, con ả chết tiệt đó còn giấu Trần Nặc đi, may mà gã kịp ở thời khắc cuối cùng tìm được, thời gian không còn nhiều, gã chỉ có một ngày, không thể chờ thêm nữa...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play