“Ngày ấy là tỷ tỷ sai, oan uổng muội muội.” Hàn Tu Nghi đi đến phía trước đỡ lấy tay Chung Túc áy náy nói.
Chung Túc thế này mới mở miệng nói, “Ta, ta cũng không trách Tu Nghi nương nương chuyện đó.”
Hắn tuy là nói xong, nhưng vẫn đứng đó, bị Long Nghệ lạnh lùng hừ một tiếng.
Chung Túc thế này mới kịp phản ứng, mời Hàn Tu Nghi và Long Nghệ đi vào điện, lại sai người dâng trà bánh.
Long Nghệ vẫn nhìn chằm chằm quần áo của Chung Túc không chuyển mắt.
Hoa Kết rất nhạy bén, tranh thủ cơ hội ở bên tai Chung Túc nói vài câu, Chung Túc thế này mới đỏ mặt, vào tẩm cung thay đổi một thân cung phục tố lệ sạch sẽ mới đi ra.
Chung Túc một lần nữa đi vào cửa điện, thần sắc mơ hồ mềm mại, hai hàng mi cong vút như cánh bướm; mặt hồng như hoa sen nở, da dẻ nõn nà, nhìn mà khiến cho tâm thần Long Nghệ hoảng hốt.
Rõ ràng là mặt Kì Phi, lại sinh ra vài phần thần thái tinh hoa, cùng với người ba năm trước đây khác biệt rất lớn.
Ánh mắt Long Nghệ vẫn luôn dừng lại trên người Chung Túc, nhìn thấy bộ dáng này của Chung Túc, trong lòng lại là hừ lạnh.
Người này lúc đánh người ta thì thật hung mãnh, sao mới bị nữ nhân nói vài câu liền xấu hổ thành như vầy, thật giống một tiểu cô nương chưa hiểu thế sự.
Hoàng đế trầm mặc không lên tiếng mà uống một ngụm trà.
Nước trà của Nghi Hi viên có chút thô ráp, so với Lâm Thắng cung kém hơn rất nhiều, so với Minh Nguyệt hiên cũng còn cách một đoạn. Hàn Tu Nghi nói hoa quế cao nơi này ăn ngon, cũng không biết là thật hay là giả.
Y nhìn điểm tâm trên bàn, cầm lấy một khối.
Chung Túc vẫn không lên tiếng, không vô lễ cũng không nịnh hót, chỉ là lẳng lặng ngồi một bên.
Hoàng đến cầm điểm tâm chuẩn bị cho vào miệng. Cũng đúng lúc này, Hàn Tu Nghi đột nhiên ‘Ai ui’ một tiếng.
Long Nghệ đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Hàn Tu Nghi một tay ấn vào bụng, hai hàng lông mày nhíu chặt, bộ dáng có vẻ không thoải mái.
“Làm sao vậy?” Long Nghệ buông hoa quế cao trong tay xuống.
Long Nghệ bị tay của Hàn Tu Nghi nắm chặt chẽ, cảm giác được cả người Hàn Tu Nghi đều ngã về phía mình, thân mình uyển chuyển tựa vào trong lòng, y nhíu mày ngược lại bắt lấy tay của Hàn Tu Nghi nói, “Sao lại như vậy, vừa rồi không phải còn tốt sao?”
Chung Túc cũng nhìn sang, ánh mắt kinh ngạc.
Nữ nhân ở trong lòng Long Nghệ thở gấp, con ngươi chuyển chuyển, ánh mắt ám chỉ mà liếc mắt nhìn Chung Túc, nháy mắt lại đem ánh mắt nhìn về phía khối hoa quế cao mà Long Nghệ cầm lúc nãy, sắc mặt đại biến nói, “Hoàng thượng, hoa quế cao này…”
Long Nghệ và Chung Túc không hẹn mà cùng nhìn về phía hoa quế cao.
Hoa quế cao trắng nõn như ngọc, hương quế từ bên trong từng đợt từng đợt tỏa ra.
“Hoàng thượng, trong hoa quế cao có… có…” Hàn Tu Nghi muốn đem chữ ‘độc’ này nói ra, nhưng cố tình một chữ cuối cùng lại nghẹn lại trong cổ họng, làm thế nào cũng không phát ra được.
“Hoàng… Hoàng… Hoàng thượng…” Hàn Tu Nghi rốt cục mở miệng, lại vụn vặt không thành một câu hoàn chỉnh.
“Ái phi không cần gấp gáp, trẫm cho phái người gọi ngự y.” Long Nghệ trầm giọng an ủi nói.
Y ôm lấy thân mình Hàn Tu Nghi, lạnh lùng nhìn về phía Chung Túc nói, “Thất thần làm gì, còn không mau dẫn đường.”
Chung Túc vội vàng đứng dậy, dẫn Long Nghệ bước vào một tẩm gian trong Nghi Hi Viện, vừa đi trong đầu vừa lóe lên các loại suy đoán.
Hàn Tu Nghi nhìn thấy Chung Túc rời đi lại nóng ruột, ngực kịch liệt phập phồng vài cái, nâng lên một bàn tay, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào bóng dáng Chung Túc.
“Trẫm biết, trẫm sẽ điều tra rõ ràng.” Long Nghệ cúi đầu nói.
“Nàng thật sự… Thật sự muốn hại nô tì…” Tay Hàn Tu Nghi vẫn không hạ xuống, lúc này cả hai mắt đều nhìn chằm chằm Chung Túc.
Chung Túc cũng không quay đầu lại, bước nhanh dẫn theo Long Nghệ đi đến bên giường trong điện. Long Nghệ đặt Hàn Tu Nghi lên giường, thấy ánh mắt nữ nhân vẫn gắt gao nhìn Chung Túc, không khỏi nhíu mày.
“Đi ra ngoài!” Hoàng đế quát.
Chung Túc đứng ở bên giường, nhìn vẻ mặt dữ tợn của Hàn Tu Nghi, không khỏi có chút do dự.
“Trẫm bảo ngươi đi ra ngoài!” Hoàng đế lại hét lên một lần nữa.
Chung Túc nâng mắt lên nói, “Hồi bẩm Hoàng thượng, Chung Túc không có hạ độc hại Hàn Tu Nghi.”
“…” Long Nghệ hoài nghi bản thân nếu không tin những lời này, người này nhất định sẽ vẫn nói tiếp như vậy.
Y đơn giản hừ một tiếng, cười lạnh nói, “Cho dù Mỹ nhân không có hạ độc, trẫm tin tưởng thì như thế nào, Chấn võ tướng quân sẽ tin sao, hậu cung phi tần sẽ tin sao, cả triều văn võ sẽ tin sao?”
Chung Túc lúc này không lên tiếng, yên lặng nhìn Long Nghệ.
Chấn võ tướng quân là người phương nào, hắn không biết.
Nhưng nhất định có quan hệ với Hàn Tu Nghi.
Cũng là nhân vật khiến cho nam nhân trước mắt này đau đầu.
Long Nghệ không tiếp tục nghe Chung Túc biện giải nữa, ở trong phòng thong thả đi lại vài bước.
Chung Túc nhìn Long Nghệ một tay vuốt ve ngọc ban chỉ trên ngón tay, bộ dạng giống hệt như lần đầu tiên hắn nhìn thấy người này.
Chút có chút không liên tục vuốt.
Việc này thật sự nghiêm trọng.
Long Nghệ lập tức nghĩ đến Khúc Vụ.
Việc này hẳn là sớm có dự mưu, nhưng y không dự đoán được Khúc Vụ lại bày mưu kế thế này, trực tiếp đẩy Hàn Tu Nghi vào chỗ chết, lại là một hòn đá ném hai con chim.
Chính xác mà nói là ba con chim, Chấn võ tướng quân và y cũng nằm trong vòng mưu kế này, mà Kì Phi lại là vật hi sinh.
Ha ha.
Hoàng đế ở trong lòng cười thầm, mặt ngoài lại trầm tĩnh như nước.
Bên cạnh thái y, công công, cung nữ cũng không dám lên tiếng. Trong phòng yên tĩnh dị thường.
Cuối cùng, một giọng nói trong trẻo thanh lãnh ở trong phòng vang lên, như châu lạc ngọc bàn, thanh âm không lớn nhưng lại nghe rất rõ ràng.