Chung Túc nghe ra ý tứ hàm xúc trong giọng cười của nam nhân này, có khinh tị, cũng có châm chọc.
Hắn vẫn yên lặng đứng đó, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi, chặt chẽ nhìn chằm chằm vào mắt Long Nghệ.
Long Nghệ lại thong thả đi vài bước ở trong phòng, trong lòng rất nhanh hiện lên vài đối sách, mới cười nói với Long Nghệ, “Ngươi có thể chứ?”
Thân mình Chung Túc thẳng tắp, không mất dũng khí.
“Không thành công, liền xả thân.” Hắn nói.
Long Nghệ ha ha nở nụ cười vài tiếng, lại im lặng. Qua hồi lâu, y mới nói, “Như thế, trẫm liền ân chuẩn cho ngươi.”
“Sau khi tra được chứng cớ, trở về bẩm báo với trẫm.” Long Nghệ lại bồi thêm một câu, trầm giọng nghiêm khắc.
Y cũng không hỏi Chung Túc dùng phương pháp nào đi điều tra chứng minh trong sạch của mình, chỉ là mở miệng nói, liền cấp cho Chung Túc quyền lợi hành động.
“Vâng.” Chung Túc đáp.
Một khắc đó, Chung Túc cảm thấy Long Nghệ chính là đội trưởng của mình, tay thiếu chút nữa giơ lên huyệt Thái Dương, thực hiện quân lễ.
Sau khi Chung Túc lên tiếng trả lời, Long Nghệ không còn thong thả bước nữa, ngược lại chọn một chiếc ghế dựa thật lớn bằng gỗ ngồi xuống nói, “Tiểu Túc, ngươi đi làm việc trước đi.”
Trong lời nói của y đã dịu đi không ít. Chung Túc xoay người rời đi, một khắc cũng không dừng lại, nhưng cũng không có ý tùy tiện.
Hoàng đế nhìm chằm chằm bóng dáng thẳng tấp của Chung Túc nửa ngày, mới nói, “Chuyện hôm nay, không được truyền ra ngoài, ai tiết lộ tin tức, đợi hình cụ của Thượng phương tư đến tra tấn.”
Thái giám cung nữ bên cạnh lập tức ứng lời.
Long Nghệ phất tay để những người này tán đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, y và Thành Phong Nam.
Qua thêm một lúc, Kỷ Mộ Niên cũng vội vàng chạy đến. Y vào cửa hành lễ, sau đó chuyển ảnh mắt nhìn thi thể của Hàn Tu Nghi.
Dáng chết thật khó coi.
Đây là phản ứng đầu tiên sau khi nhìn thấy của Kỷ Mộ Niên.
Long Nghệ thế này mới đứng lên, đi đến phía trước thi thể, vén y phục trên người thi thể lên, nhìn chằm chằm không chuyển mắt vết thi ban trên người thi thể, cuối cùng nói, “Thành Phong Nam, kiểm tra cẩn thận.”
Thành Phong Nam nhận mệnh không hề câu nệ, cẩn thận lật xem thi thể, cuối cùng lại mở khoang miệng của thi thể ra, lấy một ít hoa quế cao còn sót lại, đem so sánh với khối hoa quế cao của Long Nghệ trước đó, sau đó bẩm báo, “Hồi Hoàng thượng, hoa quế cao này quả thật có độc, chẳng qua độc này và độc Hàn Tu Nghi bị trúng có điều khác nhau.”
Long Nghệ và Kỷ Mộ Niên ở một bên lắng nghe.
“Độc trong hoa quế cao là ‘Thanh vong chủng’, bệnh trạng lúc trúng độc là trong bụng quặn đau, toàn thân phủ đầy vết ban xanh, khó chịu đến cực điểm, nhưng không đến mức chết. Nhưng nếu ‘Thanh vong chủng” cộng thêm ‘Sương ngâm’, bệnh trạng trúng độc tuy là giống nhau, nhưng đau đớn tăng lên, có thể rất nhanh sẽ đẩy người ta vào chỗ chết. Bất quá hai loại độc này rất giống nhau, bình thường y sư cũng hay đem hai loại độc này lẫn lộn, xem nhẹ ‘Sương ngâm’.”
Thành Phong Nam lại nói, “Tu Nghi nương nương nhất định trước đó đã dùng ‘Sương ngâm’, ‘Sương ngâm’ là độc vật mãn tính, sau khi được uống giải dược, liền sẽ bình yên vô sự.”
“Kết quả nàng lại không dự đoán được trong hoa quế cao còn có một loại độc khác.” Long Nghệ cười lạnh nói, “Vốn muốn vu oan hãm hại, không nghĩ tới bản thân lại trả bằng một mệnh.”
Chỉ là Hoàng đế cũng không đem nửa câu sau nói ra.
Trên mặt y vẫn là biểu tình bất động, nhìn về phía Kỷ Mộ Niên nói. “Việc này không thể tránh được can hệ đến Khúc Huyên, gọi người nhanh chóng theo sát nàng.”
“Thần tuân lệnh.” Kỷ Mộ Niên lập tức đáp.
“Tìm ra hết những người có liên quan đến sự tình lần này ở Nghi Hi viên, cùng với Tu Nghi gần đây đã tiếp xúc những người nào, cũng đều từng bước từng bước kiểm tra.” Long Nghệ nói.
“Vâng.” Kỷ Mộ Niên đáp.
Sau khi Hoàng đế phân phó xong mọi việc, lại ra lệnh cho Thành Phong Nam và Kỷ Mộ Niên thối lui, bản thân cũng nghiêng đầu gọi khẽ một tiếng.
Thứ Chung Túc muốn tìm là bức thư mà ngày ấy Đức Lộc nhận được từ bồ câu đưa tin. Hắn mặc dù không biết bên trong thư viết cái gì, nhưng mà sau khi trải qua chuyện của Hàn Tu Nghi, cũng không thể không nổi lên nghi ngờ.
Chỉ mong Huyên Quý Phi còn chưa đem bức thư kia đi xử lý.
Chung Túc nhanh chóng tìm kiếm trên án thư, không tìm được thứ mình muốn tìm, sau đó lại đem ánh mắt chuyển sang một cái tiểu lư hương ở phía sau án thư.
Một mũi tên nhọn ‘vèo’ một tiếng bắn về phía không trung, trên không trung truyền đến một tiếng ‘goo’. Có cái gì đó từ trên không trung rơi thẳng xuống.
Kỷ Mộ Niên thu hồi cung tiễn, bước nhanh xuống lầu, đi đến nơi vật kia rơi xuống.
Y ở chỗ gác chuông gần Lâm Thắng cung đợi nửa ngày, rốt cục đợi được bồ câu đưa tin từ bên trong bay ra.
Kỷ Mộ Niên lĩnh mệnh rời đi. Không bao lâu Dạ Ưng lại từ ngoài điện đi tới, quỳ xuống bẩm, “Hoàng thượng, Chung Mỹ nhân đang đi về hướng Dưỡng Tâm điện bên này.”
Long Nghệ nhướn mày buồn cười nói, “Nhanh như vậy sao?”