Vết sưng trên mặt Long Nghệ là đợi sau ba ngày tiêu đi mới có thể vào triều; đợi thêm bảy ngày dấu tay mới hoàn toàn biến mất, mới bắt đầu đi lại trong cung. Y tất nhiên không thể so với Chung Túc, Chung Túc tốt xấu gì hiện tại cũng là nữ nhân, ở trên mặt thoa thêm chút son phấn là có thể lừa gạt cho qua, mà Long Nghệ chỉ có thể dùng chút dược liệu tiêu thũng thoa lên mặt mình.
Thời điểm dấu tay khắc trên mặt, Long Nghệ nhớ vị Mỹ nhân kia, thời điểm dấu tay tan đi, y cư nhiên vẫn nhớ đến vị Chung Mỹ nhân không biết trời cao đất rộng kia.
Sau khi Long Nghệ nghe xong, không biết tại sao lại đột nhiên nhíu nhíu mày, nhưng chớp mắt lại biến mất, gật đầu nói, “Đây chỉ là việc nhỏ, ngày mai trẫm liền cùng ái phi đi một chút.”
***
Qua giờ Mẹo, Chung Túc theo thường lệ ở Nghi Hi viên chạy bộ mười vòng, hắn ấn theo kế hoạch mỗi ngày luyện tập, thể chất thoáng cái có biến chuyển tốt hơn nhiều.
Thân thể hắn, quả thực tựa như tiểu cường, vốn là rách mướp, nhưng cố tình bên trong sinh mệnh lại sinh ra nguồn lực thực ương ngạnh, ép buộc đến ép buộc đi, đủ thứ hư tổn, nhưng lại không chết được.
Chung Túc chạy đến một thân cây liền ngừng lại nghỉ ngơi một chút, cảm giác hơi thở của bản thân so với mấy ngày trước đây thông thuận hơn nhiều.
Còn vài ngày nữa là sắp bắt đầu mùa đông, gió thu hiu quạnh, lá cây ở trên không trung đảo mấy vòng, bay tới đỉnh đầu của Chung Túc. Chung Túc giơ tay phủi đi, nhân tiện ngẩng đầu nhìn về phía lá cây rơi xuống.
Chung Túc nhìn xung quanh, liền thấy xa xa có một nam nhân chậm rãi đi tới, nhìn y quan phục sức, đều là xoa hoa tinh mỹ.
Đến gần hơn chút, Chung Túc liền thấy người kia ngẩng đầu, đang nhìn mình không chớp mắt.
Chung Túc: “…”
Long Nghệ: “…”
Long Nghệ vốn là tâm tình tốt cùng Hàn Tu Nghi đến Nghi Hi viện ngao du, còn chưa đi đến cửa cung, liền nhìn thấy một bóng người giống y như hầu tử (con khỉ) trèo lên cây.
Nói là hầu tử, kỳ thật vẫn là đến lúc Long Nghệ đến gần mới phát hiện tốc độ của người này rất nhanh. Lúc Hoàng đế đứng ở xa xa mà nhìn, người này giống như một con sâu lông xanh mượt, đang hì hì hục hục mà bò lên cây.
Một thân quần áo hoa văn hình hoa cải dầu, hình thức cổ quái, vừa nhìn xem gương mặt, không phải là vị Chung Mỹ nhân kia thì là ai.
Sắc mặt Hoàng đế nháy mắt đen lại.
Chung Túc thấy Hoàng đế mình mình, cảm thấy kinh hãi, sau đó hắn nhìn thấy Hoàng đế còn dẫn theo vị Hàn Tu Nghi mà mình nhìn thấy mấy ngày trước đi đến cửa Hi Nghi viên, lập tức biến sắc.
Cửa điện bên kia truyền đến thanh âm ― “Hoàng thượng giá lâm”, “Hàn Tu Nghi giá lâm.”
Chung Túc vội vã trèo trừ trên cây đi xuống dưới.
Vì thế, Hoàng đế lại nhìn thấy con sâu lông xanh mượt cực lớn kia lại uốn uốn éo éo từ trên thân cây bạch dương bò xuống, chỉ là tốc độ nhanh hơn rất nhiều, dường như đang vội vã.
“…”
Long Nghệ mặt đen đến không thể đen hơn.
Chung Túc từ trên cây vội vàng trèo xuống, Long Nghệ cũng vừa lúc dẫn theo đám người Hàn Tu Nghi đi đến, Chung Túc vội vàng thở ra nói, “Chung Túc tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Tu Nghi nương nương.”
Ánh mắt Long Nghệ cao thấp xem kỹ hoa văn hình hoa cải dầu trên người Chung Túc, cuối cùng mới nói, “Chung Mỹ nhân, mấy ngày không gặp, thưởng thức của tiểu mỹ nhân đúng là càng ngày càng cao.”
“…”
Chung Túc trầm mặc.
Long Nghệ chỉ nói một câu, cũng không nói nữa.
Trong lòng hai người đồng thời tái hiện lại chuyện bị đối phương thưởng cho một cái tát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT