Bùi Tử Hoa không được chào đón đã thành quen, sớm luyện được một thân mình đồng da sắt, bị hỏi như vậy anh cũng không giận mà trả lời: "Hôm nay chẳng phải là
Quốc tế thiếu nhi sao? Tớ nghĩ nhà các cậu nhất định có tiết mục, cho nên dẫn Bùi Văn đến tham gia náo nhiệt... Thế nào, có sắp xếp gì chưa?"
"Không có sắp xếp." Cố tiên sinh thẳng thừng dập tắt tính toán của anh ta.
Vốn là một người có tiếng trên bảng xếp hạng tỷ phú, thế nhưng lần nào cũng đến nhà người ta ăn nhờ ở đậu chơi bời các kiểu, đúng là đồ da mặt dày!
"Lừa ai đó, ngay cả quốc tế phụ nữ 8-3 cả nhà cũng phải cùng nhau chúc mừng, 1-6 là ngày lễ lớn như thế, làm sao có thể không có sắp xếp?" Bùi Tử Hoa tỏ vẻ, có đánh chết anh cũng chẳng tin.
Cố tiên sinh bất đắc dĩ nói ra tình hình thực tế: "Tiểu Yến có hoạt động, buổi chiều mới về."
Bùi Tử Hoa hiểu rõ, nhắc tới mới nói, lúc bước vào anh còn thắc mắc không biết tại sao mấy người trong nhà đều bày ra vẻ chán chường, thì ra là trụ cột tinh thần không có ở nhà!
Cuối cùng hai cha con Bùi gia mặt dày mày dạn bày ra đủ lý do để ở lại ăn chực, hai anh trai Cố gia canh giữ Bùi Văn rất kỹ, không cho tên nhóc đó đến gần em gái Cố nửa bước.
Chẳng qua tuổi em gái Cố và Bùi Văn không chênh lệch bao nhiêu, cô bé rất thích chơi cùng anh trai nhỏ, nhưng mà chẳng hiểu vì sao hai anh trai cứ nhìn chằm chằm, trở thành hai tòa núi lớn không thể vượt qua, khiến cho cô bé và Bùi Văn chỉ có thể đứng nhìn nhau từ xa.
Bùi Tử Hoa ở bên cạnh vẫn tươi cười đến cảm khái, anh nói với Cố tiên sinh: "Cậu xem, bọn nó chơi đùa thật vui vẻ, y hệt chúng ta khi còn bé."
Cố tiên sinh không tài nào hiểu được, rõ ràng mấy đứa nhỏ đang chia thành hai phe giằng co với nhau, từ đâu mà cậu ta nhìn ra chúng nó chơi chung rất vui vẻ chứ?
Đến trưa, Du Yến mới thong dong trở về, chờ cô thay lễ phục ra, mặc lại quần áo bình thường ở nhà, nét mặt vui vẻ tỏa nắng đi xuống thì mấy người khác trong Cố gia bỗng chốc tràn đầy năng lượng trở lại, tinh thần phấn chấn hẳn lên!
Du Yến phát hiện Bùi Tử Hoa cũng ở đây, cô nhiệt tình đến chào hỏi anh, sau đó còn mời anh ở lại chơi.
Bùi Tử Hoa vui đến nỗi lệ vương đầy mặt, Cố gia vẫn có người bình thường đấy.
Nghỉ ngơi một lát, đoàn người mới lái xe ra cửa, bọn họ muốn đến công viên trò chơi chơi vòng quay mặt trời.
Mặc dù Du Yến và Cố tiên sinh đều được xem là người của công chúng, nhưng chỉ cần hóa trang che giấu một chút thì bình thường họ cũng không bị nhận ra, đương nhiên, cũng không phải mang mắt kính hay khẩu trang gì đó, làm như vậy mới càng khả nghi hơn, chẳng qua bọn họ chỉ ăn mặc rất đỗi bình thường, bình thường đến nỗi trộn vào đám đông cũng chẳng ai chú ý.
Lúc đi đến công viên trò chơi, Vu quản gia cũng dẫn theo hai nữ giúp việc đi cùng, ông rất biết nhìn xa trông rộng mà cho rằng, đợi lát nữa khi đến công viên trò chơi, nhất định mấy người bọn ông sẽ phát huy được công dụng.
Sự thật chứng minh, gừng càng già càng cay, khi đến nơi quả nhiên không ngoài dự liệu của ông, Cố tiên sinh và Cố phu nhân quăng các con mình cho bọn ông, bản thân hai người chạy đi chơi riêng.
Nghe nói hai người yêu nhau mà có thể hôn nhau trên đỉnh cao nhất của đu quay thì tình yêu của bọn họ sẽ thiên trường địa cửu, vì vậy Du Yến rất hăng hái trả lời "Tốt quá!"
Cố Kiêu Cố Tuấn và em gái Cố ưu sầu nhìn Vu quản gia, Vu quản gia đổ mồ hôi đầy đầu an ủi: "Ta dẫn các cháu đi ngồi đu quay!"
Bùi Tử Hoa bế con trai tỏ vẻ mình nhìn không nổi!
Chơi xong vòng đu quay cao chọc trời, Du Yến lại muốn ngồi cáp treo, đương nhiên Cố tiên sinh không hề từ chối chiều theo ý cô.
Ba đứa trẻ tiếp tục buồn bã nhìn Vu quản gia, Vu quản gia âm thầm rơi lệ đầy mặt, tiếp tục an ủi: "Các cháu còn nhỏ quá không thích hợp ngồi cáp treo, ta dẫn các cháu đi ngồi vòng quay ngựa gỗ nhé!"
Lần này, chẳng những Bùi Tử Hoa nhìn không nổi mà anh còn bế con trai dứt khoát tìm trò chơi khác.
Ngồi xong cáp treo từ trên núi xuống, rốt cuộc Du Yến mới phát hiện mình quên mất đám nhỏ, vì vậy người một nhà đi chơi trò xe đụng, trong sân người một nhà chơi đùa hăng hái, tiếng cười không dứt, tất cả đều vui vẻ.
Chơi suốt cả buổi chiều, mọi người ăn tối bên ngoài rồi mới trở về.
Trên đường về nhà, ba đứa trẻ đã thấm mệt, dưới sự rung lắc rất nhỏ bên trong xe, bọn chúng ngọt ngào ngủ thiếp đi, Cố tiên sinh và Du Yến nhìn nhau cười cười, nhận ra niềm hạnh phúc ngập tràn trong mắt nhau.
Cố tiên sinh bày tỏ: Ngày lễ 1-6 này trôi quá rất ý nghĩa.
Du Yến bày tỏ: Hôm nay chơi rất vui.
Ba đứa trẻ bày tỏ: Zzzzz...
Bùi Tử Hoa ôm con trai nhỏ bày tỏ: Mắt chó đã mù.
Vu quản gia bày tỏ: Tâm tính thiện lương mệt mỏi quá, ông muốn xin nghỉ hưu sớm về nhà dưỡng lão!