Mấy năm trước trên thảm đỏ lưu hành việc té ngã, thế nên các nữ minh tinh xuất hiện ở chỗ ngồi trong hội trường trao giải đều tiến hành đặc huấn, phải ngã làm sao mới có dáng đẹp, ngã đặc biệt, ngã không giống người thường, thậm chí có nơi còn ăn theo hành động này mà mở các lớp huấn luyện, ví dụ như lớp huấn luyện làm thế nào để trở thành nữ thần, làm nữ thần thì phải có dáng vẻ như thế nào, hôm nay còn phát triển thêm lớp huấn luyện tư thế ngã... vân vân, đủ để nhìn ra hành động này đang hot cỡ nào.

Về sau lưu hành thời trang xuyên thấu, đám nữ minh tinh đều nắm bắt trào lưu rất nhanh, người không mặc xuyên thấu, may mắn được đi thảm đỏ thì cũng che che lấp lấp sợ người ta nói mình lộ hàng, người mặc thời trang xuyên thấu thì ngược lại đi đứng hết sức vô tư thoải mái, chỉ sợ người ta nhìn mình ít đi một chút.

Tóm lại, vì chuyện đi thảm đỏ này mà đám nữ minh tinh rất liều mạng.

Trong kiếp trước Du Yến may mắn được đi thảm đỏ, cũng có rất nhiều lịch sử đen tối, người khác đều nói: Ngoại quốc có Lady Gaga, trong nước có Du Yến. Lời này chứng minh lúc trước Du Yến ăn mặc kinh dị thế nào.

Cô yêu thích màu hồng phấn, vì thế nhìn chung lễ phục đi thảm đỏ trước đây của cô hoàn toàn lấy màu hồng nhạt làm chủ.

Màu hồng phấn là một màu sắc rất đẹp, thế nhưng nó lại quá ngây thơ, chưa đủ khí chất, xuất hiện tại một nơi long trọng thế này, màu hồng phấn có chút lép vế, có điều chỉ cần cô thích là được rồi, sở thích của cô không giống người thường, đơn độc một mình, không muốn mù quáng chạy theo phong trào. Cũng bởi vì ít người mặc màu hồng phấn cho nên nó mới trở thành màu sắc chủ đạo của cô, cô dùng nó liên tục, kiểu dáng trang phục cũng không may theo kiểu bình thường, tạo hình kỳ lạ cho người ta ngắm là đủ rồi, mỗi lần cô xuất hiện đều làm đám người vây xem bị sét đánh ngoài khét trong sống, da gà nối đuôi nay liên tục xuất hiện. Song Du Yến lại cảm thấy đây chính là hiệu quả mà cô muốn, còn rất đắc ý nữa.

Hiện tại, Du Yến hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào phòng cất đồ của mình, những bộ lễ phục màu hồng phấn kiểu dáng dị hợm kia cô để cho người hầu xử lý sạch sẽ, nhìn thôi đã cảm thấy phiền lòng.

Dáng người Du Yến rất đẹp, đường cong lả lướt, cô còn có một đôi chân dài, mặc gì lên cũng thấy rất đẹp, kiếp trước giày vò bản thân như thế, hoàn toàn lãng phí hết dáng người đẹp này.

Lần này cô chọn một chiếc váy màu đen, thân váy đính rất nhiều viên pha lê đen, giống như những vì sao sáng trong đêm tối làm tăng thêm vẻ hồn nhiên nhưng cũng làm cho màu đen không có vẻ quá mức nặng nề.

Kiểu dáng lễ phục cũng được may hết sức đơn giản, phần thân trên cúp ngực lộ vai, đường viền cũng được đính pha lê, lễ phục đi thảm đỏ bồng bềnh tương đối khoa trương, tầng ngoài cùng là lụa đen, dùng pha lê đen kết thành thành những bông hoa, cực kỳ tinh xảo.

Bởi vì trẻ tuổi cho nên kiểu váy bồng bềnh thế này rất thích hợp với cô, cũng bởi vì trẻ tuổi cho nên cô mới chọn màu đen, càng làm cho cô có khí chất hơn.

Du Yến trang điểm thay lễ phục xong, lúc cô đi từ cầu thang xuống lầu, Cố tiên sinh đang đứng ở dưới nhìn lên, anh phát hiện mình hoàn toàn không thể dời mắt nổi, cô giống như một nữ thần khiến người ta điên đảo tâm hồn, vừa cao cao tại thượng vừa đẹp kinh tâm động phách, làm người ta không kiềm chế được muốn thành kính tôn sùng.

Cố tiên sinh vươn tay nghênh đón nữ thần của anh, Du Yến nhẹ nhàng đưa tay ra, cô tươi cười thẹn thùng, "Em có đẹp không?"

"Cực kỳ xinh đẹp." Cố tiên sinh trả lời thật lòng.

"Cảm ơn anh." Du Yến cười sáng lạn, cô nhón chân hôn lên cằm Cố tiên sinh một cái, son môi nhàn nhạt dính một ít trên đó càng làm cô cười sung sướng.

"Thật sự không cần anh đi với em à?" Cố tiên sinh hỏi lại một lần nữa, vợ yêu xinh đẹp thế này, thật lòng anh có chút không nỡ để cô xuất hiện trên màn ảnh khắp bốn phương tám hướng, tốt nhất là nên giấu cô ở nhà, chỉ một mình anh mới có thể ngắm. Nghĩ đến đây, đột nhiên anh hơi hối hận vì đã đồng ý chờ cô năm năm, anh thật sự rất muốn để cho cả thế giới này biết, cô gái này thuộc về anh đấy.

"Không cần đâu, em và đám người đạo diễn Điền sẽ cùng đi thảm đỏ." Du Yến từ chối anh một lần nữa.

Cố tiên sinh không có cách nào thuyết phục cô cho nên chỉ có thể tự mình đưa cô ra xe, giương mắt mình xe từ từ đi xa, sau đó không khỏi nhỏ giọng thở dài, Vu quản gia cũng đang đứng nhìn theo xe rời đi, có điều ông còn thẳng thắn phát biểu, "Haizz, thật khiến người ta lo lắng quá!" Nói xong ông còn đưa mắt nhìn Cố tiên sinh.

Cố tiên sinh lạnh lùng liếc ông một cái rồi xoay người đi vào nhà.

Vu quản gia sờ sờ cái cằm râu ria nhẵn nhụi của mình, lẩm bẩm: "Bản thân không có cách nào đi theo thì thôi đi, bày vẻ mặt thối hoắc đó cho mình xem thì có ích gì chứ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play