Rửa mặt xong, Du Yến thay đồ rồi đi xuống lầu, vừa đúng lúc bắt gặp Cố Hành Viễn đang chuẩn bị ăn sáng, trong lúc quản gia đang bày biện các món ăn thơm ngon lên mặt bàn tinh xảo, thì Cố Hành Viễn ung dung ngồi một bên vừa đọc báo vừa nghe trợ lý báo cáo hành trình hôm nay. Khi tất cả mọi người nhìn thấy sự xuất hiện của

cô đều hoài nghi có phải mình thức dậy sai giờ rồi không, lúc này mà cô đã thức dậy rồi, chẳng khoa học chút nào
cả.

Trong nháy mắt khi Du Yến nhìn thấy Cố Hành Viễn, tâm tình cô hơi phức tạp, năm đầu tiên hai người kết hôn
miễn cưỡng lắm mới duy trì được tình trạng tương kính như tân, có điều năm thứ hai bởi vì Du Yến đơn phương
bới móc, hai người dần dần xảy ra mâu thuẫn, bắt đầu chia phòng ngủ, trong năm này Du Yến cũng đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện ly hôn, song vì quan tâm đến sức khỏe Du Chính Thiên mà cuối cùng cô vẫn cố gắng kiềm chế, còn Cố Hành Viễn cũng vì lời hứa với Du
Chính Thiên cho nên không chủ động đề xuất việc ly hôn, thế là hai người trở nên bằng mặt không bằng lòng, vợ chồng giả có tiếng mà không có miếng.

Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Cố Hành Viễn, Du Yến mơ hồ nhớ tới một chuyện, trong buổi tối một ngày trước đây hình như vì một chuyện lông gà vỏ tỏi nào đó mà cô cãi nhau với Cố Hành Viễn, có lẽ do từ đầu tới cuối chỉ có mình cô phát hỏa, còn Cố Hành Viễn vẫn luôn chăm chú xem tài liệu, hoàn toàn không để ý tới cô.

Du Yến âm thầm cười khổ, cưới phải một người vợ như vậy, quả thật Cố Hành Viễn đã gặp nạn rồi.

Theo phong cách ngày xưa của cô, kế tiếp chắc chắn sẽ khinh thường chuyện ngồi xuống ăn sáng với Cố Hành Viễn rồi lập tức xoay người đi ra ngoài, tìm một nơi khác ăn sáng, tuy nhiên hiện tại cô không phải là một Du Yến tùy hứng ngốc nghếch của trước đây nữa, mà là một Du Yến trải qua trắc trở, linh hồn hoàn toàn được tẩy rửa, nhớ đến chuyện lúc ba ba hấp hối Cố Hành Viễn vẫn không bỏ mặc, Du Yến cảm thấy trái tim mình mềm mại hẳn.

Đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới biết được lòng người. Cô đã từng rất xem trọng tự do và tình yêu, trước nhân tình thế thái phức tạp, cô yếu ớt đến nỗi không chịu nổi một đả kích, mà những người bị cô thẳng thừng chối bỏ kia, trong thời khắc quan trọng nhất lại khiến lòng cô ấm áp.

Du Yến do dự một chút, rốt cuộc mình có nên đi qua ngồi xuống ăn sáng hay không đây? Hay là xoay người đi thẳng ra cửa luôn? Cuối cùng vì không muốn hù dọa bọn họ, Du Yến quyết định đi đến bàn ăn cầm lấy một lát bánh mì, sau đó vừa đi vừa ăn là được rồi.

Thế là, một đám người trừng mắt thật to nhìn Du Yến chậm rãi đi đến bàn ăn chọn chọn lựa lựa, sau đó chọn một lát bánh mì phô mai, vừa ăn vừa đi ra gara.

"Có phải cô ta chưa tỉnh ngủ còn mộng du không?" Trợ lý Triệu Thiêm nghi ngờ hỏi vị quản gia mang vẻ mặt nghiêm túc bên cạnh.

Vu quản gia trịnh trọng trả lời: "Có lẽ thế."

Cố Hành Viễn lật báo sang một trang khác, tiếp tục xem tin tức.

Tuy Du Yến đã lái xe ra khỏi biệt thự nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất thú vị, mấy gương mặt thể hiện sự ngạc nhiên vừa rồi đúng là rất đặc sắc, khiến cô không chịu được mà cười thầm.

Thay đổi cần phải mất một khoảng thời gian, từ từ sẽ quen thôi.

Thời điểm này Du Yến mới hai mươi hai tuổi, vừa xuất sắc tốt nghiệp trường điện ảnh và truyền hình nổi tiếng, chính thức tiến vào ngành giải trí, bởi vì xuất thân chính quy, cộng thêm có ba ba làm chỗ dựa vững chắc, điểm xuất phát của cô cao hơn bất cứ ai khác, có điều khi còn chưa tốt nghiệp cô cũng đã tham gia diễn xuất trong một vài phim điện ảnh, vì vậy hiện tại vị trí của cô trong ngành giải trí không tính là người mới.

Chuyện kết hôn với Cố Hành Viễn hoàn toàn là ý của Du Chính Thiên, ông sợ sức khỏe của mình không tốt, không có cách nào làm chỗ dựa cho con gái cả đời, cho nên ông muốn sớm tìm một chỗ dựa mới cho Du Yến, từ lâu ông đã nhắm trúng bối cảnh hiển hách của Cố Hành Viễn.

Nói thật ra, gả Du Yến cho Cố Hành Viễn là đã trèo cao rồi, nhưng Du Chính Thiên không hề quan tâm đến thể diện của mình, nhiều lần đến nhà người ta cầu hôn, cuối cùng nhờ sự can thiệp của ông cụ Cố, Cố Hành Viễn mới gật đầu chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Mặc dù nhà trai đã miễn cưỡng đồng ý, song Du Yến lại không đồng ý, cô được nuông chiều từ nhỏ đến lớn nên tính tình không thể tránh khỏi việc mắc bệnh công chúa, dù cho đối phương có tiền có thế thì làm sao, Du Yến cô cũng đâu có thua kém, dáng vóc, đẹp, có tài năng, hơn nữa ba cô còn rất có tiền, cô vẫn luôn cho rằng, chồng của mình phải toàn tâm toàn ý yêu thương che chở mình, để cô trở thành nữ vương mới đúng, làm sao cô chấp nhận chuyện người ta đồng ý cưới mình được?!

Đúng là không thể tưởng tượng nổi!

Vì chuyện này, Du Yến ầm ĩ với ba cô một khoảng thời gian rất dài, có điều Du Chính Thiên rất quyết tâm gả cô nên cuối cùng hai người khó tránh khỏi cãi nhau một trận lớn, đó là lần đầu tiên hai cha con cãi nhau từ khi cô ra
đời đến bây giờ, kết quả bệnh tim của Du Chính Thiên phát tác, phải nằm viện một tuần lễ, tuy Du Yến đang trong thời kỳ nổi loạn không hiểu chuyện nhưng cô vẫn rất yêu thương ba ba của mình, thấy ba ba suy yếu nằm
trên giường bệnh, cô mềm lòng nói ra lời đồng ý.

Một cái gật đầu đồng ý này là bắt đầu cho chuỗi ngày ba người hành hạ lẫn nhau.

Hiện tại bắt đầu lại một lần nữa, cô đã hiểu rõ nỗi khổ tâm của ba mình, loại bỏ thành kiến với Cố Hành Viễn, đột nhiên Du Yến cảm thấy tâm trạng mình vô cùng nhẹ nhõm, thoạt nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ xe cũng đặc biệt tươi đẹp.

Hết thảy sẽ trở nên tốt hơn.

Lúc nhìn thấy Du Chính Thiên khỏe mạnh vững chãi đứng trước mặt mình, Du Yến kích động nhào vào vòng tay của ông, đã lâu không được ba ba ôm khiến vành mắt cô đỏ ửng, đầu nhỏ vùi vào lòng ba ba, thật lâu không muốn tách ra.

"Sao thế? Lớn vậy rồi mà còn làm nũng." Từ trước đến nay Du Chính Thiên luôn cưng chiều con gái, mặc dù ngoài mặt trêu chọc hành động của cô, nhưng trong lòng ông rất thích, bàn tay không khỏi vỗ về sau lưng Du Yến.

Du Yến lặng lẽ lau hai hàng nước mắt trên mặt, cô ngẩng đầu lên vừa cười vừa nói: "Lâu rồi không gặp, con nhớ ba mà."

"Vào nhà đi, thím Lưu đã làm món sủi cảo tôm thủy tinh mà con thích ăn nhất."

Tuy lúc nãy Du Yến đã ăn bánh mì, những vẫn chưa thấm tháp vào đâu, lúc này nghe nói món ăn mình yêu thích đã làm xong, cô lập tức vui vẻ chạy vào nhà. Du Chính Thiên bất đắc dĩ cười lắc đầu rồi đi vào theo.

Sau khi kết hôn, Du Yến cũng thường xuyên về nhà ăn cơm với Du Chính Thiên, song lúc hai người ở chung bầu không khí không hòa hợp là mấy, Du Chính Thiên lo lắng về thái độ của Du Yến với hôn nhân, còn Du Yến thì oán trách ông cướp mất quyền tự do tìm kiếm tình yêu đích thực, mỗi lần hai người gặp mặt đều tan rã trong không khí căng thẳng.

Hôm nay thấy Du Yến có vẻ thoải mái, Du Chính Thiên cũng vui lây, hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, bất giác cả hai đều ăn hơi nhiều, sau đó hai cha con ra vườn đi dạo, Du Chính Thiên nhận thấy tâm trạng Du Yến không tệ nên nhắc đến chuyện đêm trước.

"Tối hôm qua ba có gọi điện cho con, nhưng mà con không bắt máy, sau đó ba gọi điện thoại đến nhà thì nghe Vu quản gia nói con lại làm ầm ĩ gì đó?"

Nhắc đến chuyện này, Du Chính Thiên nói rất uyển chuyển, không có cách nào, con gái đã bị ông chiều hư rồi, ông đã quen với việc nhìn sắc mặt con gái rồi mới nói lý với nó.

Du Yến dí dỏm thè lưỡi, thật ra vì chuyện gì mà phát giận cô đã không nhớ rõ nữa, hiện giờ trong trí nhớ của cô, đó chỉ là một chuyện nhỏ của bảy năm trước mà thôi.

"Tiểu Yến, con không thể lấy tầm nhìn hạn hẹp của mình đối xử với Cố Hành Viễn được, con thử tìm hiểu nó xem, bỏ qua thân phận địa vị của nó, tìm hiểu tính cách và nhân phẩm của nó, nó chắc chắn có thể trở thành một người đàn ông đáng cho con gửi gắm cả đời, ba cảm thấy rất may mắn vì Hành Viễn đồng ý cưới con."

Những lời này Du Chính Thiên nói với cô không chỉ một lần, song do trong lòng có thành kiến nên Du Yến chưa bao giờ bình tĩnh lắng nghe, cô bất mãn quyết định của ba mình, cũng giận Cố Hành Viễn khiến cô mất tự do và tình yêu.

Hôm nay nghe mấy lời này một lần nữa, trong lòng Du Yến bỗng tràn đầy hạnh phúc, cảm giác mất rồi có lại thật tốt.

"Ba, ba đừng lo nữa... con sẽ thử tìm hiểu anh ấy." Du Yến vui vẻ đồng ý lời đề nghị của ba mình.

Lúc này, cảm giác trong lòng cô về Cố Hành Viễn hết sức phức tạp, nhưng có những chuyện cô hiểu rất rõ, đó là cô biết ơn anh, biết ơn anh nhận lời thỉnh cầu của ba ba trước khi ông ấy mất, để cho ba ba ra đi thanh thản, chỉ riêng điểm này cũng đủ để cô mang ơn anh rồi.

Điều kiện bản thân Cố Hành Viễn tốt như thế mà thật sự đồng ý kết hôn với cô, nhất định là anh có suy tính riêng, vì vậy bây giờ chưa biết phải báo đáp ân tình của anh trước kia thế nào, tạm thời cứ kinh doanh đoạn hôn nhân này đã, dù cho không có cách nào làm cho vợ chồng hòa hợp ngay lập tức, song ít nhất giữ bầu không khí yên tĩnh bình thản thì cô vẫn làm được.

Dù sao cái ý nghĩ ly hôn kia đã bị cô ném ra sau đầu khi cô vừa tỉnh lại rồi, chỉ là nếu Cố Hành Viễn đề nghị ly hôn, nhất định cô sẽ phối hợp.

Tuy Du Chính Thiên có chút ngoài ý muốn khi con gái nghe lời, những ông thật sự rất vui, xem ra con gái lớn lên hiểu chuyện rồi.

Hai người đi dạo một hồi, sau đó ngồi xuống ghế đá trong vườn nghỉ ngơi, tiện thể Du Chính Thiên muốn nói vài chuyện làm ăn với Du Yến, đúng lúc này người giúp việc cầm điện thoại của Du Yến vội vàng chạy tới.

Nhìn vào màn hình thấy hiển thị tên Trần Hòa Gia, Du Yến nhíu mày, lúc này cô mới nhớ tới người đại diện hiện tại của mình vẫn còn là Trần Hòa Gia, một người có năng lực làm việc không tệ, có điều tác phòng lại rất kém, thường xuyên mập mờ với các minh tinh nhỏ, còn là loại trai gái đều ăn, sau khi biết cô là con gái duy nhất của Du Chính Thiên, lúc nào gã cũng có ý đồ dụ dỗ cô lên giường.

Tuy rằng rất muốn ói nhưng lúc này gã vẫn là người đại diện cần cù chăm chỉ của cô, Du Yến không có lý do không nhận cuộc điện thoại này.

"Du Yến, mấy ngày nay cô nghỉ đủ chưa? Cô vẫn còn nhớ mình phải quay phim chứ? Điền đạo nói nếu cô không quay lại phim trường thì anh ấy sẽ đổi diễn viên." Hình như hơi sốt ruột nên Trần Gia Hòa nói rất lớn tiếng, ngay cả Du Chính Thiên cũng nghe được, biết con gái bắt đạo diễn phải chờ mình, ông không hài lòng nhíu mày lại.

Điền đạo? Du Yến rà soát lại trí nhớ một lát, cuối cùng đã nhớ ra Điền đạo là ai, Điền Kỳ Lễ, lúc này vẫn còn là
một đạo diễn mới, rất trẻ tuổi, bởi vì đạo diễn phim điện ảnh không nhiều lắm nên trước mắt vẫn còn chưa nổi
tiếng lắm, nhưng sau đó thì không giống vậy nữa, kinh nghiệm từ từ tích lũy cộng thêm tài năng không tầm thường của anh ta, phàm là phim điện ảnh qua tay anh ta đều rất ăn khách, ngay cả các diễn viên tham gia diễn xuất trong phim của anh ta đều trở nên nổi tiếng, sau này còn có người nói đùa rằng anh ta chính là đạo diễn có "bàn tay vàng", mà Du Yến lại bị Điền Kỳ Lễ cho vào sổ đen, mặc kệ sau lưng cô có bối cảnh như thế nào cũng không được tham gia vào bất kỳ một bộ phim nào của anh ta, nguyên nhân là vì khi quay phim điện ảnh, Du Yến đã bắt anh ta chờ đợi.

"Là phim trường Kỳ Ngộ à?" Du Yến không chắc chắn lắm hỏi một câu.

Đầu dây bên kia Trần Gia Hòa không kiềm chế được hét to, "Bà cô à, hiện giờ cô chỉ quay có một bộ phim mà thôi, điều này cô cũng có thể quên nữa hả?!"

Du Yến không chịu được cảm giác muốn nôn, đối với anh là chuyện trước mắt nhưng đối với tôi là chuyện bảy năm trước rồi biết chưa, phải nhớ lại chi tiết quả thật rất khó khăn đấy.

"Được được được, tôi biết rồi, sáng mai tôi sẽ đến phim trường."

"Bà cô à, đừng chờ đến ngày mai được không, xin cô hãy đến ngay bây giờ đi, cô là diễn viên chính mà lại bỏ bê công việc, bị mấy tờ báo lá cải viết lung tung thì tiếng xấu của cô ngày càng bay xa rồi."

Tuy cách làm việc trước đây của Du Yến hoàn toàn không nghiêm túc, nhưng với sự bao che của Trần Gia Hòa thì vẫn còn tốt lắm.

Cuối cùng Du Yến đồng ý đến phim trường ngay, Trần Gia Hòa mới hài lòng cúp điện thoại. 

Cất điện thoại xong Du Yến hơi buồn bực, rốt cuộc là vì chuyện gì mà cô rời khỏi phim trường? Trong trí nhớ của cô hoàn toàn không có chuyện quay lại phim trường, chắc là cô bỏ bê công việc mấy ngày Điền Kỳ Lễ đã thay diễn viên khác rồi, cũng vì bộ phim này mà quan hệ hai người xấu đi, Điền Kỳ Lễ quyết định không bao giờ hợp tác với cô nữa. 

Cuối cùng là vì sao rời khỏi phim trường? Thật sự cô không nhớ nổi. 

Song nói đến bộ phim Kỳ Ngộ này, đây chính là bộ phim làm cho Điền Kỳ Lễ thành danh, nó cũng trở thành bộ phim điện ảnh ăn khách đến tận một năm sau, kết quả đạt được rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ trong nước, cực kỳ sáng lạng, mà lúc đó cô lại chê người ta chỉ là đạo diễn nhỏ, cuối cùng còn bị ba ba hung dữ tát cho một cái thật mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play