Ngự Thượng Tuyền nhàm chán nằm úp sấp ở trên lưng Sát Nặc, nhìn những đóa hoa rực rỡ ở xung quanh, hít hít mũi, y có thể ngửi được hương hoa thoang thoảng ở nơi đây.

Gối đầu lên vai Sát Nặc, Ngự Thượng Tuyền nói: “Sát Nặc, phòng của ngươi còn ở rất xa sao?”

Sát Nặc lắc đầu, nói: “Đi khoảng mấy trăm bước chân nữa là tới rồi, ngươi chợp mắt một tí đi”.

Ngự Thượng Tuyền lắc đầu, hiện tại mới chỉ là buổi chiều, sắc trời vẫn còn chưa có tối.

Sát Nặc tăng nhanh bước chân hơn, sau đó dừng lại một chút, nói: “Tuyền, ngươi muốn bay không?”

Bay?

Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, nói: “Tốt!”. Y rất thích cái cảm giác vô câu vô thúc ở trong không trung.

Sát Nặc hơi hơi đề khí, sau lưng liền hóa ra một đôi cánh màu lửa đỏ trong suốt, trong ánh mắt kinh ngạc của Ngự Thượng Tuyền từ từ bay lên trời.

Ngự Thượng Tuyền nhìn Sát Nặc, phát hiện đôi cánh này cư nhiên lại trực tiếp xuyên qua người y, đang chuẩn bị dùng tay sờ thử nó, chợt nghe Sát Nặc nói không thể sờ, thời điểm hóa ra đôi cánh này hắn đã dùng lửa thật để hóa ra.

Ngự Thượng Tuyền ngoan ngoãn rút tay về, nhìn đôi cánh xinh đẹp sau lưng Sát Nặc, y quyết định về sau nếu rảnh y nhất định phải học được nó!

Thật sự rất đẹp a!

Ở trên lưng Sát Nặc lắc lắc đôi chân, miệng phát ra thanh âm ‘phốc phốc’ nhàm chán, ánh mắt chuyên chú nhìn cảnh sắc xung quanh, trong lúc nhất thời y cảm thấy lộ trình cũng không xa như vậy.

Qua một lát, Sát Nặc liền mang theo Ngự Thượng Tuyền bay đến cung điện của mình, rồi nói: “Tuyền, đi tắm rửa thay quần áo thôi”.

Ngự Thượng Tuyền chớp chớp mắt, từ trên lưng Sát Nặc tuột xuống, nói: “Sát Nặc ngươi tắm cùng ta sao?”

Sát Nặc gật gật đầu, phân phó người hầu chờ ở ngoài cửa đi lấy một bộ quần áo cho Ngự Thượng Tuyền, người hầu đánh giá dáng người của Ngự Thượng Tuyền một chút, sau đó gật đầu, cúi người lui ra ngoài.

Ngự Thượng Tuyền bị Sát Nặc nắm tay ở trong cung điện của hắn quẹo trái quẹo phải một hồi, y mới nhìn thấy được một cái hồ lộ thiên.

Ngự Thượng Tuyền kinh ngạc mở miệng thật lớn, nơi này cư nhiên lại có một ôn tuyền tự nhiên!

“A aaaa!” Ngự Thượng Tuyền hoan hô một tiếng liền chạy nhanh qua, sau đó ngồi xổm xuống đưa tay mình vào trong nước, rồi xoay mặt lại nói với Sát Nặc: “Sát Nặc, ta muốn đi xuống……”

Sát Nặc gật đầu đáp ứng, Ngự Thượng Tuyền luống cuống tay chân bắt đầu thoát trang phục Ma pháp sư phức tạp ở trên người mình ra, từng kiện từng kiện quần áo rơi xuống đất, Ngự Thượng Tuyền đương niên không biết thân hình của y đang bại lộ dưới ánh mặt trời, lúc này vẫn còn một ít ánh chiều tà, chiếu xạ lên người Ngự Thượng Tuyền, có vẻ phá lệ ấm áp.

Sát Nặc trong lòng mềm nhũn, nhanh chân đi qua, cũng đem quần áo thoát xuống, rồi nhảy vào trong nước.

Ngự Thượng Tuyền đã sớm ở trong nước ngoạn rồi, bơi một vòng rồi lại một vòng, đáng tiếc chính là nơi này không có gì hảo ngoạn, Ngự Thượng Tuyền bơi một hồi, tâm tình kích động cũng thoáng bình tĩnh lại, chậm rãi bơi tới bên người Sát Nặc, nói: “Sát Nặc, nơi này của ngươi thật tốt a!”

Từng đợt tiếng cười theo miệng của Ngự Thượng Tuyền truyền ra, khiến cho tâm tình của Sát Nặc không hiểu vì sao lại mềm mại dần, từ lúc hắn bắt đầu gặp được tiểu hài tử này, tựa hồ hắn đều thoải mái như thế.

“Thích thì thường xuyên đến”. Sát Nặc vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Ngự Thượng Tuyền nói, ở lại nơi này hiển nhiên là không có khả năng, chỗ này cách học viện có chút xa, trong mấy tháng làm bạn cùng thiếu niên này, hắn đã hoàn toàn hiểu thiếu niên đến tột cùng là thích nằm ở trên giường nhiều bao nhiêu.

…… Còn con Bạch Hổ lười kia nữa.

Sát Nặc nhíu mày, nếu không phải đã được Ngự Thượng Tuyền xác nhận thân phận của tiểu Bạch Hổ, hắn thật đúng là không thể tưởng tượng được, ma thú duy nhất có thể đột phá giai đoạn thần cấp trong truyền thuyết, cư nhiên lại là con thú mũm mĩm như vậy.

Tiểu Bạch Hổ kia ngoại trừ ăn ngủ và làm nũng bán manh với Ngự Thượng Tuyền ra, còn có thể làm được cái gì kia chứ?

Bĩu môi, hắn lại phát hiện, từ lúc gặp được Ngự Thượng Tuyền, có rất nhiều chuyện vốn là những chuyện hắn chờ mong và kính ngưỡng nhưng trong nháy mắt lại trở nên đặc biệt kỳ quái.

Ngự Thượng Tuyền ngồi ở trên ghế được chuẩn bị ở bên trong ôn tuyền, vị trí ghế vừa đúng khiến cho đầu và cổ của y lộ ra khỏi mặt nước, y nói với Sát nặc: “Đến đến đến, Sát Nặc ta giúp ngươi chà lưng”.

Chà lưng?

Sát Nặc hơi hơi nhướn mi, cái này tựa hồ không tệ.

Hắn ngồi xuống trước người Ngự Thượng Tuyền, đưa lưng về phía y, bên cạnh hồ có một cái bàn nhỏ để đồ, y cầm lấy những thứ ở trên đó lên xem.

Ngô, đây là khăn để chà lưng.

Ân, cái này hẳn là sửa tắm.

Còn có lược và các đồ vật linh tinh khác, Ngự Thượng Tuyền lập tức cầm không hết, ngay tại bên cạnh hồ hạ xuống một ma pháp dây leo, sau đó trong nháy mắt nó tự động đem cái bàn nâng đến bên cạnh hai người, vừa lúc nổi lên trên mặt nước.

Ngự Thượng Tuyền đem mấy cái bình bình lọ lọ đưa cho Sát Nặc xem qua, sau khi đã biết là cái gì, liền cầm lấy dầu gội đổ xuống một ít lên tay, sau đó bắt đầu gội đầu cho Sát Nặc.

Sát Nặc thoải mái đến nỗi ánh mắt đều híp thành một đường, Ngự Thượng Tuyền động tác rất nhẹ, vừa không sợ gội không sạch, vừa làm cho hắn cảm thấy thật thoải mái.

Thoải mái than nhẹ một tiếng, hơi hơi tựa vào lưng ghế, làm cho khoảng cách giữa hắn và Ngự Thượng Tuyền càng thêm gần nhau hơn, Ngự Thượng Tuyền cũng vui vẻ vì như thế cánh tay của y sẽ đỡ mỏi hơn, vì vậy càng thêm cố gắng gội đầu cho Sát Nặc.

Qua một lát, gội đầu xong, Ngự Thượng Tuyền đẩy đẩy Sát Nặc, ý bảo hắn cúi đầu xuống một chút, Sát Nặc nghe lời liền cúi đầu xuống, trong lòng lại yên lặng hạ một quyết định, từ nay về sau, nhất định phải cùng tắm với Ngự Thượng Tuyền.

Hồi tưởng lại cảm giác những ngón tay mềm mại của y nhẹ nhàng gội đầu cho mình, tê tê dại dại làm cho cả người hắn đều nổi da gà, ánh mắt lại híp lên, cái cảm giác này, thật đúng là rất thoải mái.

Rất nhanh đã rửa sạch tóc, Sát Nặc nhanh chóng quay lưng về phía Ngự Thượng Tuyền, nói: “Chà lưng”.

Trước kia khi hắn tắm, chỉ cần tắm cho sạch là được rồi, hơn nữa bởi vì phải dùng nhiều thời gian để luyện tập, không có thời gian để nghỉ ngơi, vì vậy mỗi một lần tắm đều là vội vội vàng vàng đem thân mình rửa sạch, còn lần này……

Sát Nặc nhún nhún vai, hắn quyết định phải tắm chậm một chút, chậm rãi hưởng thụ sự phục vụ của tiểu hài tử non mềm này.

Ngự Thượng Tuyền nghe lời cầm khăn lên, bắt đầu chà lưng cho Sát Nặc.
Sau khi hai người tắm xong, Sát Nặc liền đứng lên, đi về phòng ngủ lấy quần áo, hắn nhíu mày nghĩ, sau này nhất định phải đặt một cái rèm ở trong này, như vậy người hầu có thể trực tiếp đưa quần áo vào, cũng để cho khi mình không có ở đây, tiểu hài tử không phải trở về phòng lấy quần áo.

Sau khi nhanh chóng thay quần áo xong, hắn cầm lấy quần áo của Ngự Thượng Tuyền do người hầu đưa đến, dựa theo trình độ hoa lệ của hoàng thất mà nói, cái này coi như cũng vừa phải, chỉ là……

Quần áo này, như thế nào lại là váy?

Khóe môi hơi cong lên, hắn tựa hồ, còn không từng nhìn thấy qua bộ dáng bận nữ trang của tiểu hài tử này?

Vội ho một tiếng, phát hiện tâm tình của mình hiện tại tựa hồ có chút giống với một tên đại thúc đáng khinh, Sát Nặc lắc lắc đầu, đem những tư tưởng không lành mạnh trong đầu của mình đều tống ra ngoài, sau đó cầm lấy quần áo đi đến bên cạnh hồ, sau khi lau khô người cho Ngự Thượng Tuyền, liền giúp đỡ y mặc quần áo vào.

Sau khi mặc xong, kỳ thật nhìn cũng không có nữ tính lắm, chỉ là có thêm một ít viền ren mà thôi, Sát Nặc nâng trán, không cần phải nói, cái này nhất định là do mẫu hậu nhà mình đưa tới.

Co rút khóe miệng một chút, hắn bỗng nhớ tới khoảng thời gian trước đây bị buộc mặc nữ trang của mình và phụ hoàng cho đến bây giờ vẫn thường xuyên bị mẫu hậu bắt mặc những bộ quần áo bán nam bán nữ được đặc chế, thiệt tình Sát Nặc cảm thấy, mình kỳ thật coi ra vẫn còn rất may mắn.

Ít nhất hắn chỉ bị mẫu thân nhà mình tra tấn mười chín năm thôi, mà phụ hoàng……

Sát Nặc nhất thời ở trong lòng vì phụ hoàng mà cầu phúc, những ngày tháng trong tương lai không đếm được này, còn không biết có bao nhiêu bộ quần áo kỳ kỳ là lạ từ trong tay mẫu hậu được sinh ra, sẽ được mặc lên người của phụ hoàng đây.

Ngự Thượng Tuyền nâng cánh tay lên, quần áo này tổng thể trông cũng giống như trang phục của Ma pháp sư, chỉ là……

Tay áo sao lại lớn như vậy, còn có viền ren, ngô, phía dưới, như thế nào lại giống như váy của nữ hài đây……

Giật giật nhẹ quần áo, Ngự Thượng Tuyền hỏi: “Sát Nặc, ta cảm thấy trang phục này là lạ……”

Ngự Thượng Tuyền phồng miệng, có chút kỳ quái nói, càng nhìn quần áo này y càng cảm thấy giống quần áo của nữ hài tử, nhưng nếu nói giống, lại không giống lắm.

Sát Nặc sờ sờ mũi, lần đầu tiên sinh ra cái cảm xúc gọi là áy náy, nói: “Cái này là quần áo do mẫu hậu ta tự tay làm ra”.

Sau đó run rẩy khóe miệng một chút, khuyên Ngự Thượng Tuyền trước hết vẫn nên mặc nó thì tốt hơn, dù sao, nếu không mặc, về sau quần áo có khả năng sẽ càng thêm cổ quái, hơn nữa nếu ngoan ngoãn mặc vào, thì hôm nay sẽ trôi qua dễ dàng, bằng không, có khả năng sẽ phải ở lại đây trong một khoảng thời gian rất dài, tùy ý bị mẫu hậu mình đùa giỡn.

Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, kỳ thật bộ quần áo này, cũng rất đẹp, màu sắc cũng là màu yêu thích của y, tím và lam.

Chất vải thì phi thường hoàn mỹ, Ngự Thượng Tuyền xoa nhẹ lên hoa văn trên quần áo, cảm thán nói.

Nếu mẹ mình vẫn còn sống thì……

Lắc đầu, đem thương cảm trong đầu tống ra ngoài, cho dù mẹ y có còn sống, như vậy nhất định cũng chỉ hy vọng, y hạnh phúc là tốt rồi.

Sát Nặc đem món đồ kèm theo mang lên cho Ngự Thượng Tuyền, là một chiếc mũ cùng màu, ở trên còn có thêm một đôi tai thỏ màu tuyết trắng, đội ở trên đầu của Ngự Thượng Tuyền, thì phi thường khả ái.

Sát Nặc âm thầm gật đầu, nếu không phải thời niên thiếu vóc dáng của mình thay đổi quá nhanh, chỉ sợ, những quần áo này sẽ mặc ở trên người mình a.

Không khỏi rùng mình một cái, bộ quần áo khả ái như thế này mà mặc ở trên người hắn, nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy rất khủng bố.

Nắm lấy tay thiếu niên, đi ra khỏi cung điện, nói: “Phụ hoàng và mẫu hậu phỏng chừng đã ở trong đại sảnh đợi một hồi, chúng ta nhanh đi qua thôi”.

Ngự Thượng Tuyền gật đầu, dùng tay kia nắm chặt quần áo ở trên người, nói: “Vậy Sát Nặc, hồi nữa, ta nên xưng hô như thế nào với bọn họ?”

Sát Nặc nghĩ nghĩ, nói: “Gọi là thúc thúc, a di như dân chúng bình thường là tốt rồi, bọn họ sẽ thích”.

Ngự Thượng Tuyền chớp chớp mắt, như vậy được sao?

Y thấy ở trong sách đều nói vua của một nước thì uy nghiêm như thế nào, quy củ như thế nào, trừng phạt người khác tàn nhẫn như thế nào.

Nhăn nhăn mũi, thật hy vọng thúc thúc và a di chưa từng gặp này cũng không có bộ dáng như vậy, nếu thật sự giống như thế, thì thật đúng là khó chịu chết người a.
Đến đại sảnh, Ngự Thượng Tuyền nhìn hai người đang ngồi ở phía trước, một nam một nữ, nam suất khí, nữ thì xinh đẹp.

Ngự Thượng Tuyền chớp chớp mắt, không biết có phải là ảo giác hay không?

Y lại cảm thấy, a di này, tựa hồ luôn hướng về y nháy mắt, còn thúc thúc kia sao lại dùng vẻ mặt thú vị nhìn y?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play