Ở phía nam Châu Âu Jerusalem, có một gia tộc cổ xưa, tuy rằng mấy trăm năm nay gia tộc này đã muốn suy sụp, nhưng cũng không có một ai dám coi thường họ. Dù gia tộc này suy sụp, nhưng tài lực vẫn còn, trong mấy năm nay Ngự gia thường xuyên thu mua ngọc thạch bị phá hư cùng với hàng len dạ*, đây cũng là vấn đề mà mọi người vẫn thường bàn luận trong các buổi trà dư tửu hậu*.
* Hàng len dạ: Phỉ thuý chưa cởi bỏ lớp nguyên thạch bên ngoài.
Trà dư tửu hậu: để chỉ câu chuyện phiếm về đủ mọi đề tài giữa bạn bè sau khi đã thưởng trà hay uống rượu.
Mà sáu năm trước ở Ngự Gia, cũng không yên bình gì, cách đây mười năm, bọn họ phát hiện trong gia tộc xuất hiện năng lực cảm ứng ngọc bằng tay và mắt trong truyền thuyết, càng đáng nói hơn hai năng lực nay cùng do một người sở hữu.
Tuy rằng người sở hữu được năng lực này là thiếu chủ Ngự gia tộc, cha mẹ y là tộc trưởng cùng chủ mẫu Ngự gia, nhưng từ xưa đến nay trong gia tộc, chưa bao giờ thiếu các trưởng lão.
Thông qua mệnh lệnh của các trưởng lão, bãi miễn chức vụ tộc trưởng, sau đó lấy danh nghĩa vì gia tộc đem hai người giải quyết sạch sẽ. Đối với lợi ích gia tộc mà nói, việc này cũng không được xem là vấn đề nghiêm trọng, chính là thiếu đi một tộc trưởng vĩ đại có chút đáng tiếc mà thôi.
Mang danh nghĩa vì gia tộc, đem Ngự Thượng Tuyền giam lại, phải vì Ngự gia làm ra càng nhiều phỉ thúy và ngọc thạch là nhiệm vụ hàng đầu của y.
Cũng may thiếu chủ luôn luôn nghe lời, kêu y làm cái gì thì y sẽ làm cái đó, thời gian trôi qua, người trông coi y cũng tự nhiên buông lỏng.
Hôm nay, thị vệ lại giao cho Ngự Thượng Tuyền mấy trăm khối hàng len dạ, y ngồi trên giường thở dài. Ngày qua ngày cuộc sống cứ lặp đi lặp lại như thế này, y thiệt tình có chút chán ghét, nhưng vì thời gian được ra ngoài mỗi ngày thứ hai, y không thể không tiếp tục cuộc sống như vậy.
Bốn phía căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc cửa sổ có chút ánh dương chiếu vào, ngẫu nhiên bên cửa sổ sẽ có mấy chú chim bay xuống, chú chim khả ái ngước đầu nhìn y, thỉnh thoảng ríu ra ríu rít kêu, khả ái đến nổi làm cho y không tự chủ được khẽ mỉm cười.
Trong phòng trang trí thực sự rất đẹp mắt, Ngự gia trong việc ăn mặc chưa bao giờ bạc đãi y – Dù sao chỉ có thân thể khỏe mạnh mới có thể cống hiến cho gia tộc càng nhiều hơn.
Nhưng bọn họ không nghĩ đến, cho dù được chăm sóc tốt đến thế nào đi nữa mà trong thời gian dài không được phơi nắng thì cơ thể của y cũng sẽ suy yếu.
Làn da có chút trắng bệch, tuy rằng phấn nộn nhưng bờ môi nhợt nhạt cùng với mỗi sáng rời giường đều bị choáng váng đầu, đã chứng minh cho điều này.
Ngoài cửa sổ, chú chim sẻ nhỏ vẫn ríu ra ríu rít kêu, báo người bên ngoài đang xao lãng, quả thật làm cho nhãn tình của thiếu niên sáng lên.
Nhẹ nhàng đi xuống giường, đến bên cửa sổ, nhỏ giọng hỏi: “Người trông giữ bên ngoài thật sự đang ngủ sao?”. Dùng một tay che miệng, như sợ người khác nhìn thấy y đang nói chuyện cùng ai.
Chú chim sẻ nhỏ gật gật đầu, lại kêu hai tiếng, sau đó bay đi, thiếu niên ngoan ngoãn chờ một chỗ, quả nhiên một hồi, chim sẻ nhỏ liền bay trở về, mang theo tiếng kêu vui vẻ, thiếu niên nghe được, biết điều đó có nghĩa là người bên ngoài thật sự đang ngủ.
Từ trong nội tâm sinh ra khát vọng làm cho y có chút bối rối rốt cuộc có nên đi ra ngoài hay không, y không muốn làm cho các trưởng lão mất hứng, hơn nữa, nếu bị phát hiện y có thể không có cơm ăn………….Y còn phải làm việc, kia có đáng không.
Chim sẻ nhỏ luôn kêu bên tai, khát vọng muốn đi ra ngoài đánh bại lý trí của y. Đi theo chim sẻ nhỏ, Ngự Thượng Tuyền rón ra rón rén bắt đầu đi ra khỏi phòng.
Ngay khi đi ngang qua người trông giữ, người nọ giật mình sau đó lầm bầm hai tiếng, lại tiếp tục ngủ. Một động tĩnh nhỏ như vậy làm cho y sợ đến mức toàn thân cứng ngắc, vẫn duy trì tư thế một chân đạp trên không không dám nhúc nhích.
Một hồi lâu, người nọ không có động tĩnh gì, như đã thật sự ngủ say. Ngự Thượng Tuyền nhìn ánh dương ở bên ngoài, lại nhìn căn phòng ở đằng sau cho dù có ánh dương chiếu vào vẫn lạnh lẽo như cũ, cố lấy hết dũng khí, y bước ra bên ngoài cánh cửa.Ngự Thượng Tuyền rất kích động, y cũng không dừng lại một chỗ quá lâu, liền dọc theo đường nhỏ của tòa thành chạy tới ngoài cửa lớn, đã lâu không thấy ánh nắng mặt trời làm cho y bật cười thành tiếng, thanh âm vui vẻ làm cho chim sẻ nhỏ ở bên cạnh cũng trở nên sinh động hơn.
Không trì hoãn nữa, dựa theo đường của chim sẻ nhỏ chỉ dẫn, Ngự Thượng Tuyền chạy về phía một con đường nhỏ vắng vẻ đối diện tòa thành. Dọc đường đi đều mang theo vẻ tươi cười, nhìn cây cối hoa cỏ bốn phía, hạnh phúc dào dạt khó có thể che dấu.
Chạy một đoạn đường, chim sẻ nhỏ mang theo y đi về hướng một vách núi. Ngự Thượng Tuyền vốn có chút nghi hoặc, lúc nhìn đến bên vách núi có một gốc cây xinh đẹp, đóa hoa tản ra tử quang trong suốt liền vui vẻ hẳn lên.
Đóa hoa trước mắt, y từng nhìn thấy qua ở trong sách, là thánh phẩm chữa thương, trong truyền thuyết nói rằng chỉ cần một mảnh cánh hoa cũng có thể làm cho một người có thương thế cực nặng bình phục lại, chỉ cần ngươi đó vẫn giữ một tia hơi thở.
Mà trước mắt có……Một, hai, ba….. Chín, mười, mười một, mười hai…..
Ngự Thượng Tuyền chớp chớp mắt, tự nhiên có đến mười hai cánh hoa, chung quanh đám lá cây càng nhiều hơn. Tuy nói lá cây trị liệu hiệu quả không tốt bằng cánh hoa… Nhưng cũng là cực phẩm hiếm thấy… Ít nhất cũng có thể đẩy nhanh tốc độ chữa lành vết thương…
“Đây là…… Cho ta sao?” Ngự Thượng Tuyền híp mắt chuyển hướng về phía chim sẻ nhỏ, cười hỏi.
Chim sẻ nhỏ gật gật đầu, tỏ vẻ xác định.
Nhưng y không có biện pháp hái nó a, không nói đóa hoa này mọc sâu trong đất, cho dù bình thường, lấy khí lực của y, cũng không thể hái nổi.
Nghe được câu trả lời xác định Ngự Thượng Tuyền càng cao hứng, vội vàng chạy đến bên cạnh vách núi nhìn xuống phía đóa hoa.
Ân, cách y không xa, có thể với tới.
Ngay tại thời điểm Ngự Thượng Tuyền một tay bám khối đá bên cạnh, một tay hướng xuống dưới hái hoa, bên người đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn dọa y sợ tới mức buông lỏng bàn tay.
Trong nháy mắt ngã xuống vách núi y hái được hoa, bất quá……
Sắp chết đi…… Trong nội tâm nghĩ như vậy, y còn chưa đi ra ngoài bao lâu a…… Chính là……
Quên đi, chết kỳ thật cũng tốt……
Thời điểm y còn sống, trừ bỏ xem thạch, tạo thạch, cái khác cái gì cũng không được làm, không thể làm.
Nếu có thể lên thiên đường, y nhất định phải nói hết với mẹ những ủy khuất cùng bất mãn của mình.
Chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ cảm giác rơi xuống, trong nội tâm càng ngày càng bình tĩnh, y không có nhìn đến, đóa hoa trong tay y tràn ra tử quang nhàn nhạt dần dần bao phủ toàn thân y, từ từ, y biến mất tại chỗ.Đại lục Atlantis là một mảnh đại lục có lịch sử vô tận, theo thời kì hồng hoang, bọn họ sử dụng đấu khí cùng đổ thạch ma pháp.
Mà trong đó, số người lấy phỉ thúy để tăng lên cấp bậc của chính mình là nhiều nhất, cho nên, ngoài Kỵ sĩ còn có một chức nghiệp khác được sinh ra đó là Đổ thạch sư.
Đổ thạch sư có nam có nữ, nhưng nam Đổ thạch sư có nhiều ưu thế hơn, bọn họ có thể chất mạnh hơn, mắt có khả năng quan sát trong thời gian dài hơn.
Hiện tại ở trên đại lục Atlantis, Kỵ sĩ so với ma pháp sư tồn tại càng nhiều hơn, bởi vì đổ thạch khó học, hơn nữa cho tới bây giờ đều là mười đổ chín thua, cho nên, làm Đổ thạch sư tuy rằng cũng không thiếu, nhưng người có năng lực mạnh, vẫn không có nhiều lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT