Tống Minh Châu bất ngờ bộc phát khiến nàng không kịp chuẩn bị, rặng mây hồng trên mặt Thanh Li vẫn còn chưa rút đi hết mà nàng đã thấy nàng ta hùng hùng hổ hổ đi về phía bức tường trước mặt mình, nháy mắt nàng hơi giật
mình một chút nhưng nghĩ nghĩ lại, nàng không nhịn được cười thầm.
Thực thảm, đá trúng thanh sắt rồi.
Có điều, nàng ở một bên nhìn vẫn là cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tống Minh Châu chưa từng nghĩ tới nhiều như vậy, nàng ta vọt thẳng tới bên kia bức tường, liếc mắt là trông thấy Hoàng Đế đứng ở một bên, thấy phong thái của hắn phi phàm, nàng ta thoáng kinh ngạc rồi lập tức bình thường trở lại – Nếu là một người cao lớn thô kệch lại xấu xí vô cùng thì chắc chắn không thể khiến Ngụy Thanh Li đánh cược tính mạng của cả nhà nàng ta để ở bên hắn mới đúng.
Thanh Li ngồi ở trên đầu tường thoải mái nhàn nhã mà đung đưa chân, ánh mắt nàng nhìn về phía Hoàng Đế.
Làm loạn nãy giờ cũng đã đến lúc người nên ra tay thu dọn tàn cuộc rồi nhỉ?
Đừng tưởng nàng không biết, xung quanh nơi này có không ít ám vệ, nếu hắn không muốn để Tống Minh Châu tới đây, chỉ cần hắn nhướng mi một cái là sẽ có người kéo nàng ta đi, làm sao để nàng ta náo loạn đến tận bây giờ?
Cũng không phải Hoàng Đế muốn nhìn nàng bị người khác xem thường, mà do người bên cạnh Hoàng Đế muốn tạo điều kiện cho hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Tống Minh Châu chỉ xui xẻo bị chọn trúng, lên đài diễn vai ác mà thôi.
Xem ra nàng ta cũng rất đáng thương.
Thanh Li lười biếng ngồi ở trên đầu tường, bắp chân mảnh khảnh thoải mái nhàn nhã lúc ẩn lúc hiện, nàng vẫn không quên dùng ánh mắt hàm ý hả hê, liếc xéo Hoàng Đế vài lần.
Ánh mắt Hoàng đế hơi nhìn xuống rồi bị thu hút ngay bởi đôi chân nhỏ nhắn dưới làn váy của nàng.
Dáng người Thanh Li không cao, tất nhiên hai chân sẽ không quá lớn, giờ đã là tháng tư, lớp y phục rườm rà đã được giảm bớt làm lộ ra đôi giày thêu màu hồng nhạt, càng làm nổi bật đôi chân nhỏ bé đáng yêu của nàng. Hoàng Đế dùng ánh mắt ước lượng, hắn cảm giác nó không dài hơn bàn tay mình bao nhiêu.
Hắn mỉm cười nhưng vẫn không nhìn Tống Minh Châu mà chỉ đưa tay cho Thanh Li: "Nàng xuống trước đã."
"Ta không xuống đâu." Thanh Li cũng không biết chỉ mới một lát mà tâm tư Hoàng Đế đã trăm mối ngổn ngang, lông mày nàng hơi nhướng lên: "Sự việc vẫn chưa giải quyết xong đâu, cứ để truyền đi như vậy, người bên
ngoài sẽ nói như thế nào, ta không muốn chịu tiếng oan, cần phải làm rõ mọi việc mới được!"
Lúc mới gặp nàng còn lễ phép tự xưng "Thần nữ", chỉ trong chốc lát đã biến thành "ta" rồi, lại qua một thời gian nữa, cái đuôi của nàng chẳng phải sẽ vểnh lên tận trời ư?
Hoàng Đế bật cười rồi đi đến bên cạnh nàng, "Nghe lời, xuống đi."
Thanh Li không nhìn hắn, cũng không để ý đến hắn, nàng quay mặt sang chỗ khác, kiêu ngạo nói: "Ta không xuống."
Tống Minh Châu đứng một bên, nàng ta cảm giác hai mắt mình sắp bị chọc mù rồi -- Này, đôi gian phu dâm phụ các người có thể kiêu ngạo hơn chút nữa không?
Ta còn chưa có chết đâu, người cũng đứng sừng sững trước mặt các người đây nè, đừng có coi ta như người vô hình được không?
Hoàng Đế vẫn tiếp tục không để ý tới nàng ta, thậm chí từ đầu đến giờ cũng chưa từng liếc mắt nhìn nàng ta một lần nào, hắn chỉ thong thả đi đến trước mặt Thanh Li, cười nhẹ rồi vươn tay ôm nàng vào lòng mình.
Thanh Li bỗng cảm thấy hoa mắt, nàng lập tức rơi vào một vòng ôm ấm áp dịu dàng, hơi thở mạnh mẽ của nam nhân xông vào trong mũi gần như khiến nàng không thở nổi.
Hơi thở kia hoàn toàn trái ngược, trên người Hoàng đế tràn ngập huân hương nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng ấm áp, hai người đối lập nhau như thế, có điều không hiểu sao người ta lại thấy vô cùng hòa hợp.
Nếu Hoàng Đế dùng kiểu bế công chúa để ôm nàng thì Thanh Li cũng nhịn nhưng Hoàng Đế lại dùng kiểu bế như ôm trẻ con thế này, da mặt Thanh Li có dày đến mấy cũng cảm thấy xấu hổ. Nàng vịn bả vai hắn muốn đứng dậy, rất giống một chiếc đuôi cá bị mắc cạn, rất sống động.
Sức lực Hoàng Đế lớn hơn nàng, hắn làm sao có thể để nàng dễ dàng thoát khỏi vòng tay mình được, cánh tay hơi dùng sức một chút là dễ dàng ôm nàng vào lòng rồi.
Vì thế, Thanh Li giãy giụa càng mạnh hơn.
---- Đây là đường phân cách Thanh Li thẹn quá hóa giận ----
Anh Quốc Công phu nhân là nữ chủ nhân của nơi này, hôm nay quý phủ mời đến đều là khách quý, vì vậy bà phải cẩn thận quan tâm đến tất cả mọi người. Đợi đến lúc mọi việc đều ổn thỏa bà mới buông lỏng một chút, đột nhiên ma ma hồi môn của bà là Trương Thị tiến đến nói: "Phu nhân, bên ngoài còn chưa mở tiệc, giờ cũng đã muộn, chỉ sợ đề ăn đều nguội hết, có cần dặn dò phòng bếp chuẩn bị lại không ạ?"
Lúc nãy, Anh Quốc Công phu nhân ra đón Thanh Li xong thì quay qua chào hỏi mấy vị phu nhân, mọi việc đều được làm theo thứ tự rõ ràng, bỗng nhiên nghe Trương Thị nói bà có chút mơ hồ: "Không phải đã mở tiệc nãy giờ rồi à, sao còn chưa bắt đầu?"
Trương Thị vỗ nhẹ gáy mình: "Ôi, nô tì quên báo cho phu nhân" -- Bà nhỏ giọng: "Vừa rồi quản gia tới bẩm báo bệ hạ giá lâm, chỉ là người mặc quần áo bình thường, không phô trương, không để người khác biết, Quốc Công và mấy vị đại nhân đều đang đợi bệ hạ ở chính sảnh, bệ hạ không đến, làm sao mọi người dám khai tiệc?"
Lời nói của Trương Thị rất nhẹ nhàng uyển chuyển, Anh Quốc Công phu nhân bỗng đứng bật dậy, bà cảm thấy cổ họng như bị siết chặt: "Bệ Hạ..." -- Bà nói chuyện có chút khó khăn, "Hiện giờ Bệ hạ đang ở đâu?"
Trương Thị không phát hiện ra sự khác thường của Anh Quốc Công phu nhân, bà cười nói: "Bệ hạ đến một lát rồi đi thẳng ra hoa viên, nô tì thấy, vị tiểu Hoàng hậu này thực sự là bảo bối của Bệ hạ rồi."
Sắc mặt Anh Quốc Công phu nhân đột ngột thay đổi, bà vội la lên: "Minh Châu đâu rồi, có phải nó cũng ra hoa viên rồi không?"
Mẫu thân của Tống Minh Châu là muội muội ruột của Anh Quốc Công phu nhân, Tống Minh Châu phải gọi bà một tiếng di mẫu. Không phải bà không biết Tống Minh Châu và Ngụy Thanh Li bất hòa, chỉ là thánh chỉ đã ban, danh phận đã định, Minh Châu phải biết có chừng mực, gặp Ngụy Thanh Li cũng phải biết nhường nhịn mới tốt, đúng lúc mượn cơ hội này mà kết giao, để lại một con đường cho tương lai. Nhưng không ngờ hiện tại bà lại nghe được tin này.
Bây giờ Bệ hạ đã tới hoa viên, Minh Châu cũng ở đó, chắc chắn không có chuyện gì tốt. Tính tình ngoại sanh nữ của bà như thế nào, Anh Quốc Công phu nhân là người rõ ràng nhất, từ trước đến nay nó đều hành động lỗ
mãng, nếu hy vọng nó có thể lấy được sự yêu mến của Bệ Hạ thì chẳng bằng cầu Thần bái Phật ngàn lần vạn lần đừng để nó đắc tội với Bệ Hạ còn hơn.
Vừa nghĩ đến đây, Anh Quốc Công phu nhân không thể ngồi yên nữa, bà vội vàng đứng dậy đi về hướng hoa viên.
Thanh Li chỉ nghĩ sẽ thấy Tống Minh Châu bị chê cười, nhưng nàng không ngờ cười người hôm trước hôm sau người cười, đúng là trở tay không kịp.
Cánh tay Hoàng Đế mạnh mẽ rắn chắc ôm chặt lấy nàng, Thanh Li làm thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng ôm ấy, chỉ mới một lát mà nàng thật sự khóc không ra nước mắt, nàng đành dùng đôi mắt căm tức trừng hắn.
"Trừng cái gì mà trừng?" Hoàng Đế cười trêu nàng, nói khẽ bên tai nàng: "Nàng còn dám trừng, trẫm sẽ hôn nàng đấy!"
Nói xong hắn còn thổi khẽ một hơi vào tai nàng.
Tai Thanh Li tê rần, nàng cũng theo đó mà run lên, cho dù chưa khóc nhưng vành mắt nàng đã đỏ hoe: "Người xấu lắm, mau thả ta xuống!"
Hai người thầm thì, Hoàng Đế càng dán sát vào tai Thanh Li, Tống Minh Châu trơ mắt đứng nhìn bên cạnh lại không hề chú ý tới nam nhân kia tự xưng "Trẫm".
Nàng ta thấy hai người này không coi ai ra gì mà liếc mắt đưa tình thì ngẩn người kinh ngạc, miệng há thật to, hơn nửa ngày mới tìm lại giọng nói: "Ngụy Thanh Li! Ngươi có biết xấu hổ hay không? Giữa ban ngày ban mặt..."
"Bốp" một tiếng vang dội, Anh Quốc Công phu nhân vội vàng chạy tới, một cải tát thật mạnh giáng xuống mặt nàng ta, không để cho Tống Minh Châu hô oan, bà đã lạnh lùng trách mắng: "Thánh giá trước mặt, sao con lại dám làm càn như thế?"
Vừa trách mắng, Anh Quốc Công phu nhân vừa quỳ xuống dập đầu nói: "Thần phụ dạy dỗ ngoại sanh nữ không tốt, khiến nó kinh động đến bệ hạ và nương nương, tội đáng muôn chết, xin Bệ hạ xử phạt."
Anh Quốc Công phu nhân tới vừa đúng lúc trông thấy Hoàng Đế và tiểu Hoàng Hậu dính sát vào nhau thân mật như muốn chọc mù mắt người khác, một bên bà thầm than trong lòng rằng tiểu Hoàng hậu rất được sủng ái, một bên lại nghe thấy Tống Minh Châu ăn nói xằng bậy nên bà vội vàng cắt đứt lời lẽ vô lễ của nàng ta, cũng không quên làm rõ thân phận của Hoàng Đế...
Anh Quốc Công phu nhân vì lo lắng cho ngoại sanh nữ của mình mà tới quá vội vàng, bây giờ Thanh Li vẫn còn bị Hoàng Đế ôm trong lòng, nàng không kịp trốn nên đành vùi mặt vào sâu trong vạt áo của Hoàng Đế, xấu hổ muốn khóc.
Hoàng Đế thấy nàng như vậy rất đáng yêu, hắn cũng sợ chọc nàng giận thật nên lưu luyến thả nàng xuống, một tay hắn vẫn đặt lên vòng eo nhỏ nhắn của nàng, không để cho nàng tránh đi.
Lúc này mọi người càng thấy rõ bản lĩnh của Anh Quốc Công phu nhân, bà không phải là Tống Minh Châu - tiểu cô nương chưa trải đời, bà biết rõ tâm tư Hoàng Đế kín đáo, ra tay rất tàn nhẫn, không hề lưu tình, cũng không phải là người dễ nói chuyện. Thanh Li thì ngược lại, nàng được Hoàng Đế cưng chiều, nhìn sắc mặt cũng không phải muốn lấy mạng Tống Minh Châu, nếu nàng nói đỡ vài câu chắc sẽ có ích. Bà giữ chặt Tống Minh Châu, đầu đập xuống mặt đất, trên trán bắt đầu xuất hiện mảng tím
đen, luôn miệng nói: "Thỉnh nương nương thứ tội, Minh Châu không hiểu chuyện, trước giờ nó nói chuyện không biết cân nhắc nên đã mạo phạm nương nương, thần phụ nhất định sẽ quản giáo thật nghiêm, chỉ cầu nương nương đại nhân đại lượng, không so đo với nó."
Đột nhiên Thanh Li được Hoàng Đế thả xuống nên còn hơi chóng mặt, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa tan hết.
Nếu như chỉ có hai người nàng và Hoàng Đế, Thanh Li sẽ không khách sáo mà đẩy tay hắn ra, nhưng giờ Anh Quốc Công phu nhân ở phía trước, nàng cũng phải giữ thể diện cho Hoàng Đế.
Hơn nữa, đây là Anh Quốc Công phủ, nếu thực sự xử phạt Tống Minh Châu, chắc chắn sẽ đắc tội Anh Quốc Công phu nhân, Phú Yên hầu phủ cũng không phải hạng người vô danh tiểu tốt, tuy Tống Minh Châu nói khó nghe nhưng không quá mức, nàng và nàng ta cũng không phải có thâm thù đại hận gì nên cũng không cần phải đưa người ta vào chỗ chết. Chuyện của Tống Minh Châu, nơi nhẹ là không quản được miệng mình, không hiểu phép tắc, nói nặng chút chính là vô cùng bất kính với Đế Hậu, phải xem ý của Hoàng Thượng như thế nào mới có thể quyết định được.
Hoàng Đế cũng không phải là người có tấm lòng Bồ Tát, cả ngày đều phải ứng phó với một đám lão hồ ly trên triều đình, làm sao hắn để một tiểu cô nương khuê các như Tống Minh Châu vào mắt, nháy mắt là có thể nghĩ ra cả trăm biện pháp để trừng trị nàng ta.
Có điều không đợi hắn kịp mở miệng thì tiểu cô nương bên cạnh đã nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn, nhìn sắc mặt nàng, hắn biết nàng không muốn trừng phạt nàng ta quá nặng, nên hắn đành nuốt lại lời nói đã đến bên miệng, cộng thêm nghe Anh Quốc Công phu nhân gọi một tiếng nương nương thật dễ nghe khiến hắn thấy Tống Minh Châu cũng không đáng ghét như trước nữa.
Tống Minh Châu bị Anh Quốc Công phu nhân tát một cái rất mạnh, bây giờ nghe bà nói chuyện mà nàng ta đổ mồ hôi lạnh, nàng ta thầm than sao mình không nghĩ nam nhân này chính là Hoàng Đế chứ!
Nàng ta nhớ đến những lời mà mình vừa nói, toàn là những lời phạm thượng.
Ngón tay nàng ta xiết chặt lại, trong lòng sợ hãi tột cùng, cũng không dám ngẩng đầu lên, toàn thân run rẩy quỳ sát xuống đất, chờ đợi quyết định của Hoàng Đế.