Đầu tường kia không tính là quá cao so với Hoàng Đế, Thanh Li lại có dáng người cao gầy, cũng không nặng bao nhiêu, hai cánh tay hắn dùng lực một chút là dễ dàng đưa tiểu cô nương lên trên.
Thanh Li cao ngang với đầu tường kia, ước chừng đến bả vai hắn.
Lúc này nàng ngồi trên đầu tường lại cao hơn hắn một chút. Hoàng Đế ngẩng đầu, thấy nàng che khuôn mặt đang đỏ lên vì xấu hổ, tức giận liếc hắn, ngay cả đuôi mắt cũng nhiễm một rặng mây hồng, không nói ra được có bao nhiêu động lòng người.
Khi mọi người vấn an đều gọi hắn là "Bệ Hạ", nhưng dù bao nhiêu người gọi cũng không sánh bằng một tiếng "Bệ Hạ" mềm mại du dương của nàng làm lòng hắn ngứa ngáy lúc này, ngay sau đó, khóe môi hắn cũng mơ hồ nhếch lên.
Thanh Li không hiểu được tâm trạng phức tạp, hỗn loạn của Hoàng Đế, nàng ngồi trên đầu tường, đột nhiên nàng cảm thấy mình đang lâm vào hoàn cảnh khó nói nên lời, nàng gom hết can đảm mới gọi Hoàng Đế một tiếng nhưng hắn lại hoàn toàn không quan tâm, lòng nàng lập tức dâng lên một sự bất lực.
Nàng ngồi lẻ loi trên đầu tường, mọi người xung quanh đều trốn đi rất xa. Nếu như vào lúc khác, khi nàng bị mắc kẹt ở đây thì không cần phải nhờ ai khác, chỉ riêng mấy vị nữ quan kia thôi cũng đã liều chết cứu nàng rồi, thế nhưng nàng bị hoàng đế thả lên đây, ai có lá gan lên giúp nàng chứ?
Thanh Li cũng hiểu rõ tình trạng của mình, nàng có chút tủi thân, cái mũi nhỏ nhăn lại tội nghiệp mà khẽ gọi một lần nữa: "... Bệ Hạ?"
"Sao vậy?" Hoàng Đế đứng ở đầu tường bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, dù bận nhưng vẫn ung dung nhướng một bên lông mày, nhẹ giọng hỏi: "Nàng không đi được?"
Thanh Li ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."
Hoàng Đế cười cười nhìn nàng, lại nhẹ giọng hỏi: "Đi với trẫm đến tiền thính nhé?"
Giọng của Thanh Li lại càng nhỏ hơn vài phần: "Dạ."
"Ngoan lắm." Ánh mắt Hoàng Đế dịu dàng hẳn, hắn đưa tay ra đỡ nàng xuống.
Gánh nặng trong lòng Thanh Li được trút xuống, nàng vừa định đưa tay mình cho hắn thì nghe thấy một tiếng hừ lạnh, ngữ điệu soi mói lại mang theo ít giễu cợt khó nén: "Từ xa ta thấy có người ngồi trên đầu tường, ta còn tưởng là ai, sao lại không hiểu phép tắc như thế nên đến gần để cẩn thận nhìn cho rõ."
Giọng nói kia xen lẫn vài phần kiêu căng và vui mừng khi người khác gặp họa rồi chậm rãi nói tiếp: "Hóa ra là Hoàng Hậu nương nương à."
Thanh Li từ từ thu tay lại, nàng cũng không hoảng hốt mà chỉ cười nhẹ: "Những lời không hiểu phép tắc này phải nói ngược lại mới đúng. Tống cô nương có phép tắc như vậy mà sao thấy ta lại không hành lễ vấn an? Đừng có ngoài miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo mới phải."
Sắc mắt Tống Minh Châu trầm xuống: "Ngụy Thanh Li, ta cho ngươi mặt mũi nên mới gọi ngươi một tiếng Hoàng hậu nương nương, ngươi đừng có không biết phải trái." Lời nói chói tai của nàng ta khiến Hoàng Đế dù đứng ở trong góc khuất chưa từng lên tiếng cũng phải nhíu mày, đôi mắt bắt đầu híp lại, đáy mắt từ từ tối dần, giống như cây cối mùa đông bị phủ một lớp sương mờ vậy.
Thanh Li không chú ý tới vẻ mặt của Hoàng Đế, nàng chỉ ung dung liếc nhìn Tống Minh Châu một cái rồi hơi hơi nâng cằm, bình tĩnh kiêu ngạo: "Lời này hẳn là nói ngươi mới phải."
Tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng Thanh Li đã sớm cười sung sướng.
Tống Minh Châu quả là xui xẻo, nàng ta vừa khéo đi từ phía sau mình tới nên chỉ nhìn thấy mình ngồi ở trên đầu tường, mà không nhìn thấy Hoàng Đế đang đứng ở bức tường phía sau. Chuyện hôm nay, có người tự mình tìm thiệt thòi rồi.
Lại nói, thấp quá cũng khổ, ai bảo nàng ta và Thanh Li cao ngang nhau, hoàn toàn không thể nhìn tới bức tường phía sau được.
Thanh Li là nhi nữ nhỏ nhất nhà, Đổng Thị và Ngụy quốc công đều thiên vị nàng hơn, cưng chiều hơn một chút, hai người thầm nghĩ đợi nàng lớn lên thì tìm một người gia thế trong sạch để gả nàng đi chứ chưa bao giờ mơ tưởng tới vị trí Hoàng Hậu.
Nhưng mà ở thành Kim Lăng, các cô nương tươi mát thanh nhã như các nàng nói cho cùng là quá ít, Hoàng Đế cũng chưa có ý định lập Hậu, khiến cho người người nhà nhà đều nhìn chằm chằm vào vị trí ấy, nó giống như một khối thịt mỡ, người nào cướp được trước đều có thể một lần nuốt hết. Nhi nữ của Phú Yên hầu Tống Minh Châu chính là một ví dụ.
Tuổi nàng ta và Thanh Li xấp xỉ nhau, từ trước đến nay nàng ta đều có ý ganh đua, cộng thêm gần đây ngôi vị Hoàng Hậu mà nàng ta chờ mong đã lâu lại rơi xuống trên người Thanh Li, hôm nay vừa trông thấy nàng, nàng ta không chịu nổi châm chọc vài câu.
Thanh Li lạnh nhạt không thèm để ý nói lý với nàng ta càng khiến nàng ta không cam lòng -- Cẩn thận mà nói, bản thân nàng ta có chỗ nào không bằng Ngụy Thanh Li?
Nói cho cùng, còn không phải do khuôn mặt hồ ly tinh của Ngụy Thanh Li kia sao!
Nàng ta cắn chặt răng, ánh mắt đầy thù hận: "Kể ra, chẳng qua đây chỉ là lấy sắc dụ người thôi, Ngụy cô nương nên hưởng thụ thật tốt khoảng thời gian này mới đúng, không chừng..."
Tống Minh Châu giảm giọng nói xuống mức thấp nhất: "Cuộc sống như vậy, không biết lúc nào sẽ chấm dứt đâu."
"Có sắc để đè ép người khác vẫn tốt hơn những người ngay cả sắc cũng chẳng có để mà lấy ra." Thanh Li thản nhiên nói: "Đến thôn phụ dân dã đi chợ mua cải trắng còn biết chọn một cây đẹp mắt nhất, huống chi là người ta lấy thê tử.
Nàng nhẹ nhàng đỡ búi tóc được cố định bằng trâm vàng trên đầu, dưới ánh nắng rực rỡ chói mắt, nàng giống như thiên tiên, vô cùng hãnh diện ngẩng đầu: "Tống cô nương
nói xem có phải rất có lý không?"
"Ngươi!" Dung mạo Tống Minh Châu không phải xuất chúng, khi đứng cùng một chỗ với Thanh Li lại càng lộ ra vẻ ảm đạm, thế nên nàng ta mới không thích nàng, có điều nàng ta không ngờ cuối cùng mình còn bị Thanh Li đâm vào đúng chỗ đau, nhất thời nàng ta nghẹn lời.
Thanh Li không lên tiếng nhờ giúp đỡ nên Hoàng Đế chỉ lẳng lặng đứng ở một bên không nói gì, thấy nàng mới nói mấy câu mà đã khiến cô nương kia thương tích đầy mình, hắn kiềm chế không được khẽ mỉm cười.
Thì ra tiểu cô nương của hắn cũng không phải ngoan ngoãn vô hại, nàng cũng có móng vuốt nhỏ, thỉnh thoảng sẽ vươn ra cào những người có ý xấu đến châm chọc nàng, không hề lưu tình chút nào.
Hắn đứng xem bên cạnh, trong lòng cảm thấy yêu vô cùng, ngay cả móng vuốt nhỏ của nàng hắn cũng rất thích.
Thanh Li cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Đế, nhưng nàng lại hiểu sai -- Vẻ mặt này là sao? Cười nhạo nàng chăng? Ngươi ở đây mà cười nhạo, nếu không phải
do ngươi, ta sẽ không bị nàng ta gây khó dễ đâu.
Nàng đưa lưng về phía Tống Minh Châu, trừng mắt đáng yêu nhìn Hoàng Đế, nàng tự cho đó là ánh mắt hung dữ nhất rồi. Ngay cả một chút sợ hãi Hoàng Đế cũng không có, hắn thuận tiện cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng kéo đến bên môi, vô cùng dịu dàng hôn một cái.
Thanh Li hoàn toàn không nghĩ đến hắn sẽ có hành động như vậy, nháy mắt nàng đã bị dọa sợ ngây người, một chút phản ứng cũng không có, thân thể cứng lại.
Hoàng Đế nhịn không được cười rộ lên, hắn cầm chặt bàn tay nhỏ bé kia, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, rồi tiếp tục đưa lên môi mình một lần nữa.
Cuối cùng Thanh Li cũng phản ứng lại, vội vàng nói: "Người đừng..."
Nàng nói hơi muộn, Hoàng Đế đã đem bàn tay nhỏ bé ấy đến bên môi, hôn một cái rồi lại một cái, thấy mặt nàng đỏ lựng, rốt cuộc hắn không kiềm chế được cười to lên.
Thanh Li không biết nói gì cho phải, nàng chỉ thấy xấu hổ: "Người, người này..."
"Tại sao lại xấu hổ?" Hoàng Đế mỉm cười nhìn nàng, "Không biết nàng làm gì để cảm ơn trẫm đây, chỉ một hành động nhỏ mà đã giúp nàng tiết kiệm được bao nhiêu là son phấn?"
Thanh Li đỏ mặt, nàng quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn tới ánh mắt nóng rực đắc ý và một chút cảm xúc mà nàng nhìn không hiểu kia.
Tống Minh Châu cũng không phải người ngu, thấy tình huống này, hơn nữa còn nghe thấy giọng nói nam tử ở bên kia bức tường, nàng ta bèn suy đoán - Ngụy Thanh Li thật to gan, bệ hạ đã hạ thánh chỉ phong Hậu mà dám tán tỉnh nam tử ngay trong phủ của người khác, chẳng trách khi thấy mình xuất hiện nàng ta lại hoảng hốt.
Việc này nếu rơi vào tai người khác, một nhà Ngụy quốc công đều phải chết không thể nghi ngờ!
Nàng ta cũng không biết sao mình lại phản ứng nhanh như vậy, theo bản năng nàng ta bước nhanh về phía trước, đi vòng qua bức tường, rồi gào to: "Ngụy Thanh Li, ngươi làm càn! Dám tư thông với nam nhân bên ngoài!"