“Nương nương có điểm không biết.” Trần Khánh ở bên cạnh xen vào một câu, “Ông chủ sau lưng Trân Bảo Trai chính là mẫu phi của Lục công chúa --- Thẩm thái phi.”
Thanh Li mơ hiểu được một ít. Mấy vị nữ quan từng nói với nàng, trong cung Hoàng đế chỉ giữ lại ba vị thái phi, một là Khác thái phi --- Mẫu phi của Thất vương, hai là Trương thái phi --- Mẫu phi của thất công chúa và Thẩm thái phi -- Mẫu phi của Lục công chúa.
Thẩm thái phi xuất thân thương gia, dung mạo xinh đẹp cho nên mới vượt qua rất nhiều nữ tử nhà quyền quý tiến vào hậu cung nhận ân sủng, sinh hạ Lục công chúa.
Tuy rằng được sủng ái nhưng xuất thân luôn là điểm yếu của bà, lúc tiên đế còn tại vị, bà chỉ xếp vị trí thấp nhất trong chín Tần, đợi đến khi Hoàng đế lên ngôi, mặc dù hắn không có cảm tình gì nhưng cũng vì mặt mũi, cộng thêm gia tăng ân huệ mà phong bà là Thái phi.
Lúc tiên đế còn sống, mặc dù do xuất thân mà Thẩm thái phi không có địa vị, song vì nghĩ cho tương lai của mình, mẫu tộc của bà rất có triển vọng ở triều trước, mà bà cũng không dám góp một tay tranh giành quyền lực nên bèn tìm một lối tắt cho con đường thương đạo của nhà mình.
--- Dù gì cũng là nữ nhi thương hộ, bà xử lý những chuyện này rất thuận tay.
Hơn nữa, tốt xấu gì thân phận cung phi của bà vẫn bày ra đó, nhờ phụ thân và ca ca trông nom giúp cũng không sợ người ta đàn áp.
Kể từ đó, Trân Bảo Trai bắt đầu ra đời.
Đến khi Hoàng đế kế vị, Thẩm thái phi không đứng về phía ai nên an toàn, cộng thêm bà còn có một vị Lục công chúa, tất nhiên người khác phải ngửa cao đầu nhìn, từ lúc đó, Trân Bảo Trai không ngừng phát triển.
Thanh Li hiểu được một chút, nàng hỏi tiếp: “Vậy còn Triều Vân Các thì sao, tổng quản có biết lai lịch không?”
---- Bỗng nhiên xuất hiện, còn thuê được một cửa tiệm mặt tiền sầm uất nhất ở Kim Lăng, đối đầu với Trân Bảo Trai nổi tiếng nhất Kim Lăng nữa, xét về năng lực, chắc chắn không phải người vô danh.
“Nương nương thứ lỗi.” Lần này Trần Khánh đành khiến nàng thất vọng, ông lắc đầu: “Nô tài ít khi chú ý mấy thứ này, chuyện Trân Bảo Trai do có liên quan đến Thẩm thái phi nên nô tài mới nghe ngóng một chút, về phần Triều Vân Các, nô tài hoàn toàn không biết gì cả ạ.”
“Không có gì khó hết.” Hoàng đế lơ đãng nói, hắn quay sang dặn dò Trần Khánh, “Ngày mai ngươi đến Kinh Triệu Duẫn truyền chỉ của Trẫm, nói bọn họ hủy nơi đó đi.” Nói xong, hắn khoát tay ý bảo Trần Khánh lui ra.
Thanh Li không chú ý đến chuyện Trần Khánh lui xuống, nàng bị Hoàng đế làm giật mình, “Hủy đi?”
“Ừm...” Hoàng đế trả lời, tiếp theo hắn thấy lạ, “Sao nàng giật mình thế?”
“Họ đâu có vi phạm luật lệ.” Thanh Li do dự một chút, “Có phải không hay lắm không?”
“Trẫm là thiên tử.” Hoàng đế thản nhiên nói: “Lời Trẫm là thiên mệnh, vạn dân phải tuân phục, trong thiên hạ này có gì mà trẫm không làm được?”
Có quyền thế thật tốt.
Hai mắt Thanh Li tỏa sáng nhìn Hoàng đế --- Giờ khắc này, nàng muốn gả cho hắn ngay lập tức!
Đừng nói với nàng là nàng không biết suy nghĩ, không sai, nàng chính là nữ nhân nông cạn như vậy đấy!
“Ngược lại là nàng.” Hoàng đế không để ý đến ánh mắt lóe sáng của Thanh Li, hắn cười cười: “Tại sao không tin trẫm?”
Thanh Li không ngờ hắn nhắc lại chuyện này nên nàng ngây ngẩn cả người.
Không đợi nàng cúi đầu Hoàng đế đã nói tiếp, “Nàng xem trẫm là hạng người gì, thấy một người là yêu một người, đối xử với ai cũng như đối xử với nàng à?”
Giọng hắn trầm hẳn, hàm chứa cương quyết, không còn dịu dàng như lúc nãy nữa, không cho nàng có bất kỳ cơ hội lảng tránh nào.
Tay Thanh Li vân vê góc áo, nàng do dự một lát, cuối cùng cũng mở miệng.
Bị dồn đến đường cùng, không thể lùi được nữa, chỉ có thể đánh cược một lần.
Nói cho cùng, nàng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, da mặt mỏng, hay đỏ mặt, tính tình vẫn còn non nớt.
Tuy đã sống hai đời nhưng người nhà bảo vệ nàng rất tốt, nàng rất ít khi thấy những chuyện tối tăm.
Bây giờ nàng đang đối mặt với hắn, người này là vua của một nước, cũng là nam nhân nàng sinh lòng yêu thương, giữa hai người cách nhau về cả tuổi tác và tư tưởng, trừ nàng ra không ai có thể hiểu được sự chênh lệch trong đó.
Nàng biết hắn nghĩ gì, có điều nàng không dám cho.
Thế nhưng trong một khắc này, dưới ánh mắt nóng rực của hắn, Thanh Li muốn thử một lần.
Giống như được ăn cả ngã về không, đại khái là sẽ không có lần nào nữa.
“Diễn lang.” Giọng nàng hơi run nhưng cũng rất kiên quyết, nàng chậm rãi nói: “Ta chỉ muốn... Muốn chàng nói một lời chắc chắn, ta chỉ hỏi một lần... Chàng hiểu mà đúng không?”
Gió tháng năm mang theo chút hơi ấm nhẹ nhàng thoáng qua, hai tay Thanh Li vô thức nắm chặt, chỉ một lát sau lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Gió thổi qua hai gò má Thanh Li rồi xẹt qua vạt áo Hoàng đế, cuối cùng cuốn đi thật xa.
“Những lời này...” Hoàng đế bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, “Nàng chỉ hỏi một lần, Trẫm cũng chỉ nói một lần, nàng nghe cho kỹ.”
Ngón tay dưới ống tay áo Thanh Li xoắn lại với nhau, ánh mắt vô cùng khẩn trương nhưng vẻ mặt lại cố bình tĩnh.
Nàng khẽ gật đầu.
Hoàng đế ôm eo nàng, ánh mắt nhìn về phía xa không biết tên, hắn im lặng rất lâu rồi mới lên tiếng.
Đây là lần đầu tiên, hắn không tự Trẫm.
Thanh Li nghe hắn nói: “Lúc ta còn nhỏ, gia tộc Hà gia chưa bị tiên đế diệt trừ, mẫu phi và phụ hoàng phu thê hòa hợp, cử án tề mi*, khi đó trong nhà người khác đều có cơ thiếp, kế tử, chỉ có nhà ta là không có, mặc dù mẫu phi không nói gì cả, nhưng ta biết trong lòng bà rất vui...”
*Cử án tề mi: nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày).
“Mẫu thân là là đích nữ Hà gia, năm đó, Nguyên Trinh quý phi muốn con bà ta lấy mẫu thân, còn tiên đế thì lấy thứ nữ Hà gia, có điều lúc đó mẫu thân si tình tiên đế, dù chết không bỏ, không có cách nào, Hà gia đành gả mẫu thân cho tiên đế.”
Tựa hồ như tới chuyện xưa, cả khuôn mặt Hoàng đế bao trùm một nỗi thương cảm trong quá khứ, hắn thở dài một hơi, “Có một ngày, mẫu thân đến tìm ta, bà khó nén vui mừng hỏi ta rằng ta có thích đệ đệ hay muội muội không?
Ta trả lời bà là ta rất thích.
Lúc này mẫu phi mới hỏi ta: Vậy con làm huynh trưởng rồi, sau khi đệ đệ hoặc muội muội ra đời, con phải chăm sóc chúng thật tốt, làm hết trách nhiệm của một người huynh trưởng...
Bà nói rất nhiều rất nhiều, có điều khi đó ta còn quá nhỏ, không nhớ được bao nhiêu, điều duy nhất không quên được chính là vẻ mặt vui vẻ của bà.”
Thanh Li cũng là nữ nhân, mặc dù nàng chưa từng cảm nhận được hạnh phúc khi một nữ nhân sinh con dưỡng cái cho nam nhân mình yêu, nhưng nàng cũng đoán được vài phần.
Chỉ là... Lòng nàng lạnh buốt --- Hoàng đế không hề có đệ đệ hay muội muội ruột!
Hơn nữa, nhìn cách thức tàn nhẫn tiên đế ra tay với Hà gia, không giống phu thê tình thâm chút nào.
Tay Thanh Li rũ xuống, rồi trong lúc vô thức tay nàng chạm vào tay Hoàng đế.
Không ấm áp như khi dắt tay nàng lúc nãy, bây giờ tay hắn có phần hơi lạnh lẽo.
Thì ra, nam nhân này cũng sẽ có những lúc yếu đuối, không phải không thể phá vỡ.
Thế nhân chỉ thấy được những vinh quang chói lọi quanh người hắn, luôn xem hắn là Hoàng đế chí tôn, song chưa từng có ai để ý đến những năm tháng âm u chán nản và rất đau khổ kia của hắn.
Lông mi nhẹ chớp, lần đầu tiên nàng nắm chặt tay Hoàng đế.
Thấy sắc mặt nàng, Hoàng đế biết nàng nghĩ gì ngay, ánh mắt hắn dịu dàng hơn hẳn, “Sau đó không được mấy ngày, Hà gia liền bị định tội, lập tức bị diệt tộc, nhanh đến nỗi người ta không kịp phản ứng, không lâu sau, mẫu phi ta cũng qua đời.”
Hắn nói: “Trước khi mẫu phi lâm chung, bà lặng lẽ đến gặp ta. Bà không khóc nháo, cũng không phát cuồng, bà chỉ ôm ta, không nói lời nào mà chỉ chảy nước mắt, không một tiếng động. Về sau ta mới biết, thì ra vào lúc người ta thật sự đau khổ thì sẽ không phát ra bất cứ một âm thanh nào...
Cứ như thế thật lâu thật lâu, qua bao nhiêu lâu... lâu đến nỗi chính ta cũng không nhớ nổi. Bà dặn dò ta mọi việc, lời nói hết sức hỗn độn, cũng cực kỳ vụn vặt, nhiều năm qua, ta cũng quên hết bảy tám phần rồi.”
Hắn quay đầu lại nhìn thẳng vào Thanh Li, vẻ dịu dàng phủ lên hai gò má nàng, “Chỉ có câu nói sau cùng, đến nay ta vẫn không thể quên được.”
Thanh Li loáng thoáng đoán được một ít, nàng hỏi: “--- Là câu gì?”
Hoàng đế ôm nàng, tỉ tê bên tai, “Bà nói, đến ngày con thành thân, con phải lấy người mình thật sự yêu thích, đối xử với nàng thật tốt --- Nếu đã lấy nàng, mà để nàng đau lòng, thì thật không nên.”
Những lời này trước sau không liên tục, song Thanh Li có thể hiểu được.
Nửa câu đầu, đại khái là Hà phi nói với Hoàng đế, còn nửa câu sau... Là bà nói với tiên đế, bà chưa từng oán hận ông.
Giọng Hoàng đế nhẹ hơn mấy phần, “Sau này, khi Trẫm lên ngôi, Trẫm có sai người đi điều tra, lúc này mới hiểu được một ít bí mật của năm đó. Tiên đế đã biết âm mưu của Nguyên Trinh quý phi từ lâu nên ông mới tính kế mẫu phi. Bà một lòng cho rằng tiên đế đối với bà là tình chàng ý thiếp, ai ngờ từ đầu đến cuối chỉ là một vở kịch, người ta giả mù sa mưa mà bà lại coi là thật...”
“Đến cuối cùng, Trẫm cũng không biết phải trách ai.
Tiên đế sao? Cẩn thận nghĩ lại, ông cũng chưa từng làm gì sai. Ông vốn là trưởng tử, là thái tử danh chính ngôn thuận người người ủng hộ, mưu toan cướp lại những thứ thuộc về mình thì có gì sai?
Còn nếu nói mẫu hậu sai, thì thực không phải.
Từ đầu đến cuối, bà chỉ là một nữ nhân yếu ớt, đối với bà mà nói, bà chỉ muốn gả cho nam nhân mình yêu, có chỗ nào sai.
Thế nhưng là, cho dù không có ai sai... Song vẫn có người bị phụ.”
“Diệu Diệu, Trẫm chỉ có một mình nàng, lúc trước cũng thế, sau này cũng thế.” Ánh mắt Hoàng đế như muốn xuyên thẳng vào lòng nàng, hắn chậm rãi nói tiếp: “Nàng không phụ Trẫm, Trẫm nhất định không phụ nàng.”
Bỗng nhiên Thanh Li rơi nước mắt, nàng nói: “--- Chàng phải nhớ kỹ những gì mình đã nói hôm đấy.”
Hoàng đế nhìn nàng không hề né tránh, “Trẫm mãi mãi không quên.”
Thanh Li cười trong nước mắt không lên tiếng, nàng vịn vai hắn... Rướn người hôn lên.