Thấy thái độ hắn như thế, trong lòng Thanh Li đã nắm chắc mấy phần, nàng nghiêng đầu liếc hắn, kể lại mọi chuyện ngày đó từ đầu đến cuối cho hắn nghe.
Nghe xong, Hoàng đế cũng lộ vẻ khó hiểu, hắn ngạc nhiên, "Nữ lang dưới thành là sao?"
Thanh Li trừng mắt nhìn hắn, "Chàng bớt giả vờ đi, người ta viết rõ trên giấy, chẳng lẽ còn có thể giả hay sao mà chàng chống chế?"
"Không có mà." Hoàng đế nói khẽ, "Chuyện nhỏ xíu như vậy, Trẫm có gì mà không dám nhận chứ?"
Hắn nói rất chân thật, ánh mắt không hề né tránh, "Trẫm vui vì nàng ta sẽ nói ra, trẫm muốn nàng ta sẽ lấy về, nếu trẫm thật sự cố ý, trẫm sẽ quang minh chính đại ra tay, hà cớ gì phải rụt rè sợ hãi, làm mấy hành vi tiểu nhân sau lưng người ta như vậy?"
"Diệu Diệu, sao nàng không nghĩ thử xem..." Hắn lại nhìn thẳng vào Thanh Li, "Trẫm thích nàng, Trẫm sẽ thẳng thắn nói ra, chưa hề có chút xíu giấu giếm nào."
Ngoài mặt Thanh Li không nói gì, song trong lòng đã tin hắn ---- Từ lúc mới gặp gỡ đến bây giờ dều là do Hoàng đế chủ động, hắn nắm giữ mọi tiết tấu, nắm mình thật chặt trong lòng bàn tay, nếu hắn thật sự có ý với nàng kia thì sao không hề tìm kiếm? Điểm này không hợp với tính tình hắn lắm.
Tuy trong lòng đã tin nhưng nàng vẫn tỏ vẻ bán tín bán nghi nhìn hắn, "Thật không?"
Hoàng đế trả lời như đinh đóng cột, "Thật sự."
Thanh Li lại hỏi hắn: "Đã như thế, vì sao người ta lại chỉ đích danh chàng, còn mượn tay ta muốn đưa tin tức này cho chàng đây?"
"Diệu Diệu ngốc." Hoàng đế nói: "Nàng nghĩ xem, nếu Trẫm có gì đó với nàng ta, thì nàng ta còn dùng trăm phương ngàn kế tìm cách thông qua nàng à? Dùng cách này đưa tin rất dễ bị lộ, hơn nữa cũng không xác định Trẫm có xem được không, mạo hiểm lớn như thế, có thể thấy nàng ta muốn đánh cược một phen chứ không nắm chắc."
Nghe hắn nói Thanh Li cũng hiểu được lý lẽ này, nhưng nàng vẫn còn hơi nghi ngờ, nàng khổ sở nhìn hắn, "Ta mặc kệ, dù sao người ta cũng có ý với chàng."
Hoàng đế nhìn vẻ mặt ấm ức tội nghiệp của nàng, hắn chỉ cảm thấy tim mình bồi hồi, "Trẫm thì không có ấn tượng, có điều có một người chắc chắn sẽ nhớ kỹ đấy."
"Ai chứ?" Hoàng đế mặt không đỏ tim không nhảy, "Con thứ ba của tiên đế, nó thích hái hoa ngắt cỏ nhất, dáng người và dung mạo lại tương tự ta, tám phần là Trẫm gánh tiếng xấu thay nó rồi."
Con thứ ba của tiên đế? Người ta đã chết bao nhiêu năm rồi.
Thanh Li nhíu mày, "Chết không đối chứng."
Hoàng đế không biết làm thế nào, hắn đành chủ động đề nghị, "Hay là nàng hỏi Trần Khánh đi."
"Hừ." Thanh Li nhướng mày, "Đó là tâm phúc của chàng, sao có thể không đứng về phía chàng được?"
"Trẫm đâu có bảo nàng hỏi thẳng." Hoàng đế cười hiến kế cho nàng, "Nàng có thể hỏi bóng gió thử xem trẫm có nói dối không?"
Thanh Li cảm thấy... Hắn sẽ không tốt bụng như vậy, nhưng theo cách hắn nói cũng có mấy phần đáng tin, nàng nghi ngờ nhìn Hoàng đế vài lần rồi quyết định.
Trong lòng nàng có một ngọn lửa nhỏ, Hoàng đế liên tục chiều chuộng an ủi, qua hai ba bận, nàng không còn kính sợ vị thiên tử này nữa, bàn chân nhỏ dưới váy đá nhẹ hắn, "Chàng gọi ông ấy tới đây đi."
Hoàng đế nhìn đôi chân nhỏ đáng yêu kia, mắt hắn chợt lóe, lập tức vẫy vẫy tay gọi Trần Khánh tới.
Mắt Thanh Li quét một vòng trên mặt Hoàng đế, nàng vẫn rất lo lắng, sợ hoàng đế lén lút ra hiệu với Trần Khánh nên nàng đá hắn thêm cái nữa, "Chàng xoay người chỗ khác, đưa lưng về phía Trần tổng quản."
Hoàng đế mỉm cười liếc nàng, hắn không nói gì cả mà chỉ nghe lời xoay người đi, đối mặt với sóng nước lăn tăn, im lặng không tiếng động.
Trần Khánh là người cẩn thận, xưa nay làm việc luôn tỉ mỉ, dù đang ở trước mặt Thanh Li, mắt ông chỉ rũ xuống chứ không nhìn thẳng.
--- Cũng chính vì thế nên ông mới nhìn thấy nàng không chút khách sáo đá vào đùi Hoàng đế.
Ông đã biết Hoàng đế thiên vị yêu thương vị tiểu hoàng hậu này từ lâu, song không ngờ lại yêu thương thành dạng này, sao có thể chỉ là yêu thương đơn giản được, quả thực là muốn cưỡi lên đầu Hoàng đế luôn rồi.
Có điều loại chuyện này, người ta đã tự nguyện cam chịu, Hoàng đế không nói gì thì thôi, ông là người ngoài không cần nóng ruột dùm, miễn cho Bệ hạ và nương nương đều mất hứng.
Tâm tư không ngừng xoay chuyển một lát, ông mới nghe Thanh Li nói, "Ta có một số chuyện không rõ, muốn nhờ tổng quản giải thích một chút." Nàng nhìn chằm chằm Trần Khánh, không bỏ sót một cử động nhỏ nào trên mặt ông, "Con thứ ba đã qua đời của tiên đế có tướng mạo như thế nào?"
Trần Khánh biết vị tiểu hoàng hậu này cố ý muốn hỏi mình, ông không kinh hãi ---- Hoàng đế vẫn còn đang đứng ở đây, nên nói thế nào thì nói thế ấy thôi.
Chẳng qua là... Câu hỏi của Thanh Li khiến cho vị thái giám tổng quản vốn rất bĩnh tĩnh hơi biến sắc.
Trong trận cung biến nhiều năm trước, ông và Hoàng đế đều là những người trong cuộc nên không thể quen thuộc hơn nữa.
Từ trước đến nay lịch sử đều do người thắng trận viết, đương nhiên Đại Tần cũng không ngoại lệ.
Con thứ ba của tiên đế chết trong trận cung biến mười mấy năm trước, triều đình công khai ra bên ngoài là trừng phạt đúng tội, tuy nhiên rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thì mọi người đều biết nhưng rất ăn ý không nhắc tới mà thôi, vô hình trung, thậm chí chuyện này còn trở thành cấm kỵ. Hiện tại đột nhiên Thanh Li nhắc đến chuyện của người này, khiến cho Trần Khánh không khỏi khiếp sợ.
Chỉ là... Ông liếc nhìn bóng lưng vững chãi như núi của Hoàng đế thì biết ngay chủ ý trong đó, sau đó ông lại âm thầm quan sát sắc mặt Thanh Li, đáy lòng liền suy đoán ra mấy phần.
Tâm tư xoay chuyển, Trần Khánh cung kính: "Tam hoàng tử cũng là do Tiên đế sinh ra, khách quan mà nói, tướng mạo có mấy phần tương tự với Bệ hạ ạ."
Sắc mặt Thanh Li thả lỏng hơn một chút, nàng lại hỏi tiếp, "Tính tình vị Tam hoàng tử này thế nào?"
Nghe ra giọng nàng đã thoải mái hơn, Trần Khánh biết ngay mình đã đoán đúng, câu tiếp theo cũng thuận lợi hơn, "Trời sinh tính tình Tam hoàng tử ngạo mạn, thích tửu sắc, nô tài không tiếp xúc nhiều nên không rõ lắm ạ."
Thanh Li vốn cũng không muốn biết sâu, Trần Khánh trả lời như vậy là đủ rồi, mặc dù chưa từng nói gì nhưng lòng nàng đã tin hắn thêm mấy phần.
Sắc mặt nàng giãn ra, cười nói, "Làm phiền tổng quản đến đây rồi."
"Đã nói không phải là Trẫm mà." Biết nàng đã hỏi xong, lúc này Hoàng đế mới không câu nệ xoay người lại nhìn nàng, "Thế nào, hỏi cũng hỏi rồi, có thể chứng minh Trẫm trong sạch được chưa?"
Khóe môi Thanh Li hơi nhếch lên một chút, "Coi như là vượt qua kiểm tra rồi."
Trần Khánh cúi đầu, tận đáy lòng chảy một giọt nước mắt đồng tình với Tam hoàng tử đã qua đời từ lâu --- Rõ ràng đã chết lâu như vậy, tự dưng bị giội một chậu nước bẩn, thật đáng thương.
Hoàng đế xòe tay trước mặt Thanh Li, "Tờ giấy đó đâu, lấy ra cho Trẫm xem thử, khi không bị người ta hãm hại vu oan, Trẫm phải tìm hiểu kỹ mới được."
Thanh Li cũng không lề mề, nàng lấy tờ giấy từ trong tay áo ra đưa cho hắn, đôi mắt sáng rực chiếu lên mặt Hoàng đế, không bỏ sót một cử động nào.
Hoàng đế tâm cơ như thế, ngay cả một sợi lông mi cũng không nhúc nhích thì làm sao bị tiểu cô nương như Thanh Li nhìn ra cái gì, hắn xem câu thơ kia một lượt rồi cười khẩy, "Cái gì gọi là nữ lang dưới thành!"
Hắn nói: "Đã là dưới thành thì chẳng phải Trẫm trèo lên tường thành à? Nếu muốn Trẫm sẽ trực tiếp đi cầu thân, chuyện đáng sợ như vậy Trẫm không làm được."
Thanh Li lườm Hoàng đế, dáng người hắn cao ngất, tư thế hiên ngang, thật sự nàng không tưởng tượng nổi bộ dạng hắn trèo tường thành, nghĩ đến đây, lòng Thanh Li hoàn toàn nhẹ nhõm.
Nàng hắng giọng: "Sao ta biết được."
Làm như vô ý, lông mi Trần Khánh run nhẹ, nhưng ông lập tức bình tĩnh trở lại.
"Vậy nàng hỏi ông ấy đi." Hoàng đế mỉm cười quét mắt qua Trần Khánh, thái độ thản nhiên, song chỉ thái giám tổng quản đồng hành nhiều năm mới phát hiện đáy mắt hắn rét lạnh. Hắn thản nhiên nói tiếp: "Ta rất oan ức."
Trần Khánh rũ mắt, cung kính nói một câu, "Đúng ạ."
Hoàng đế gấp tờ giấy kia lại, sau đó hắn quay sang hỏi Thanh Li, "Diệu Diệu mới nói, ngọc bội hoa lan là do Triều Vân Các đưa đến?"
Thanh Li không hiểu sao hắn hỏi vậy nhưng vẫn gật đầu.
"Triều Vân Các." Hoàng đế âm thầm lặp lại mấy lần, hắn chợt hỏi: "Ta nhớ Trân Bảo Trai mới là tiệm đồ trang sức số một Kim Lăng mà, đang yên lành sao Diệu Diệu lại đến Triều Vân Các?"
Thanh Li nghiêng đầu nhìn hắn, giọng nói mang theo thâm ý khác, "Bệ hạ thật lợi hại, còn biết được đâu là tiệm trang sức số một thành Kim Lăng nữa."
"Sao lại ăn giấm chua rồi." Hoàng đế bóp bóp đầu ngón tay nàng, nói khẽ: "Trong lòng Trẫm chỉ có mình nàng, tuyệt đối không có người khác."