Chắc là tôi ngất đi một lúc, vì thứ tôi nghe thấy sau đó là nhiều tiếng của ai đó hỏi: “Anh ở chỗ quái nào thế?” Tiếng nói vọng ra từ cái radio của Mike ở ngay bên đầu tôi. Mike đang trên sàn toa xe điện ngầm, bế tôi trên lòng.
- Cô sẽ ổn thôi, Lauren, - Mike nói. Mặt anh thoáng nét cười, còn mắt anh dâng đầy nước. - Cô bị thương vào đầu. Phần mềm thôi. Thật đấy. Cô sẽ khỏe lại ngay.
- Tôi sắp chết à? - Tôi hỏi Mike.
- Không. Theo tôi thì không.
Qua cánh cửa mở giữa các toa, tôi nhìn thấy một bàn tay chĩa lên khỏi đám kính vỡ. Máu lốm đốm trên cánh tay áo trắng.
- Còn Victor? Anh...
Mike đặt một ngón tay lên môi tôi.
- Tôi bắn hắn sau khi hắn bắn tôi. Cô nhớ chuyện đã xảy ra không, cộng sự?
Tôi nhăn mặt. Tôi không thể tin nổi. Đằng nào cho đến lúc này, tôi đã có cuộc sống bình thường.
- Đấy là cách nó đã diễn ra. Hắn bắn, rồi tôi bắn. - Mike nhắc lại. - Cách đó và không có cách nào khác.
Tôi gật đầu, ngoảnh mặt khỏi Mike.
- Tôi nghe anh. Tôi hiểu rồi, Mike.
- Họ ở đây, - một giọng cuống cuồng gọi ai đó bên ngoài toa xe điện ngầm. - Họ đang ở đây.
- Cha tôi đã bị giết trên một chuyến tàu y như thế này, - Mike nói, giọng anh rã rời. - Giống y như thế này.
Bên ngoài có tiếng chốp chốp của máy bay lên thẳng, rồi tiếng chó sủa.
- Ông hay đưa hai anh em tôi đi câu cá ở City Island, - Mike nói tiếp. - Em trai tôi rất hiếu động, một lần nó làm lật thuyền, úp lên chúng tôi. Tôi tưởng cha tôi sẽ dìm chết nó, nhưng ông chỉ cười. Ông là người như thế. Làm sao mà tôi không nhớ ông luôn được. Chúng tôi được ôm cái cổ to lớn của ông lúc ông cười ròn rã, bơi đưa chúng tôi vào bờ.
Một âm thanh kinh khủng thốt ra từ đằng sau cổ họng Mike. Giá của ba chục, bốn chục năm tiếc thương.
- Tôi luôn hiểu sự việc như thế này sẽ xảy ra, - anh nói. - Chỉ sớm hay muộn thôi.
Tôi vỗ vào khuỷu tay người cộng sự.
Sau đó nhân viên cấp cứu, cảnh sát và các đặc vụ của Ủy ban chống ma túy tràn vào đầy toa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT