Hôm nay chắc chắn là tôi không chết rồi. Hóa ra tôi không bị khâu, các nhân viên cấp cứu rửa sạch vết thương, cầm máu trên má và tai trái tôi, rồi băng lại gọn gàng. Tôi ngồi trên gờ xe cấp cứu, ngắm cảnh hối hả và nghĩ tôi có thể dễ dàng bị giết ở sân ga xe điện ngầm này biết chừng nào.
Rốt cuộc, Trahan gọi ESU[24] của NYPD, và một đoàn xe tải vây quanh phòng lái của nhà ga. Có các đơn vị K-9, máy bay trinh sát, một trung đội thám tử và cảnh sát. Sau khi Mike thấy tôi đi xuống, anh gọi vào 10-13 “cảnh sát cần hỗ trợ”, dường như tất cả mọi người trong Đội Đặc nhiệm đều hưởng ứng, có lẽ trừ người tuần tra trên cảng.
Trung úy Keane nhảy xuống từ toa Victor Ordonez nằm đó và đi tới.
- Cô cừ lắm, - ông nói. - Loạt số trên khẩu súng cạnh ông bạn quý hóa đã chết của chúng ta rất phù hợp. Súng đó của Scott. Đúng như chúng tôi nghĩ. Anh em Ordonez đã chiếm nó.
Tôi lắc đầu và thực lòng, không thể tin những chuyện xảy ra. Theo một kiểu kỳ quái, tốt hơn tôi mong đợi hoặc mơ. Mọi sự giờ sắp ổn. Bất chấp những chao đảo, thiếu sót hoặc dối trá.
- Có dấu vết gì của Mark, tên phi công ấy không? - Tôi hỏi.
- Cho đến lúc này thì chưa, - sếp tôi nói. - Nhưng đừng lo, hắn sẽ xuất đầu lộ diện thôi.
- Mike đâu? - Tôi hỏi. Sếp tôi đảo mắt.
- IAB[25]. Cái bọn tệ hại này gần như đến trước ESU.
Cô đường tưởng cô dính đòn là có thể làm khác đi với họ. Những thằng cha bới móc tởm lợm ấy cho là có khi cô tự bắn mình rồi quẳng súng đi.
Tôi cố giữ cho hơi thở bình thường, nhưng chỉ càng căng thẳng.
Trong lúc đó, sếp chà xát lưng tôi như một trợ lý võ sĩ quyền Anh trước khi võ sĩ trở lại cuộc đấu.
- Sao cô không bảo anh chàng này đưa cô tới Jacobi trước khi cảnh sát trưởng xuất hiện. Sau khi ở bệnh viện, hãy về nhà và nhớ rút phích điện thoại. Tôi sẽ ngăn lũ chuột cống ấy cho đến khi cô thở được. Ngày mai hãy gọi cho tôi. Bây giờ cô có cần gì không?
Tôi lắc đầu. Thậm chí tôi không thể nghĩ ra câu trả lời cho câu hỏi ấy.
- Cừ lắm, cô bạn ạ, - sếp tôi nói trước khi rời đi. - Tất cả chúng tôi rất tự hào về cô.
Tôi ngồi đó, nhìn ông bước đi. Thế là họ đã có kẻ chịu trận. Chắc Paul sẽ thoát hiểm.
Brooke và các con cô sẽ được chăm sóc vì họ đáng thế. Tôi ngắm chiếc trực thăng của NYPD bay là là trên lớp hàng rào thép gai nhọn sắc ở sân ga, rồi bay vào bầu trời xanh trong sáng. Tôi liếc thấy một camera của CSU[26] thò ra, lóe sáng trong một cửa toa không kính.
Mọi việc có suôn sẻ không nhỉ? Đây là đoạn kết của mớ hỗn độn.
Nhưng sao tôi lại khóc?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT