Tôi chạy qua khe hẹp giữa hai đoàn tàu số 4 đang đỗ, cuống quýt tìm Mike và Ordonez thì nghe thấy tiếng vỡ đanh gọn. Chó thật! Cửa sổ trên đầu tôi vỡ tan.
- Này, con da trắng! Nhận lấy!
Tôi quay lại đúng lúc thấy Victor Ordonez nhoài qua cửa bán vé cách đấy hai toa, nổ súng lần nữa. Tôi cảm thấy viên đạn rít vèo qua tai tôi rồi sau đó nghe thấy một tiếng như băng vỡ.
Tôi nã hết băng đạn khẩu Glock về hướng của Victor. Tôi bấm băng đạn rỗng trước khi nhận thấy một thứ âm ấm đang chảy xuống cổ tôi. Chân tôi bỗng như không còn và tôi thấy mình nằm trên sỏi. Bên mặt tôi có gì đó không ổn.
Chúa ơi, tôi bị trúng đạn! Tôi thấy choáng váng. Giống như tôi đang trượt khỏi người tôi và quan sát bản thân mình từ xa.
Đừng choáng, Lauren! Cử động đi! Làm gì đi! Ngay lập tức! Tôi bò vuông góc và rút thật nhanh đôi chân run run để lết đi. Tôi ép chặt ống tay áo khoác vào đầu, chỗ đang chảy máu.
Tôi lại ngã quỵ lần nữa và phải nhấc mình dậy trước khi tới cuối đoàn tàu.
Tôi phát hiện một cánh cửa mở ở cuối toa cuối cùng. Tôi trèo lên, co rút cả bụng và lăn dưới mấy cái ghế.
Lúc ấy, vụ bắn nhau mới thực sự bắt đầu! Cách đó hai hoặc ba toa, tiếng súng săn nhả đạn hai hoặc ba lần liên tiếp. Rồi tiếng súng nổ gần như ngay bên trên tôi, cửa kính toa tôi nằm vỡ tan tành.
Tôi vẫn nằm đó, cuộn tròn trên sàn tàu dơ dáy, chảy máu và run rẩy khi bất chợt nghe thấy tiếng Ordonez hét lên trong toa bên. Tôi không thể nhìn thấy hắn từ chỗ tôi nằm, nhưng nghe thấy tiếng hắn, rõ như ở trong cùng toa với tôi.
- Thôi! Thôi! Tôi xin hàng! - Victor Ordonez gào lên với ai đó.
Có tiếng vật gì đó rơi nặng nề lên sàn. Khẩu súng của Scott?
- Tôi muốn có luật sư, - Ordonez nói.
Một giây lặng ngắt. Quá im lặng. Giờ có chuyện gì vậy?
Rồi có tiếng súng săn lên đạn.
Cách - cách.
- Chỉ riêng cái việc mày giết chết cảnh sát cũng đáng cho mày chầu Trời, - tôi nghe thấy Mike nói.
Không! Tôi nhớ ra là đang nghĩ. Lạy Chúa, Mike ơi. Anh định làm gì thế? Đừng!
Tôi lăn sấp, cố đứng dậy, miệng tôi há to gọi Mike.