Cũng không trách được Hồ Nguyên Trừng, chính sách của cha con họ hồ đã tân tiến so với thời đại. Nhưng chính sách mà Hồ Nguyên Trừng lấy được từ trí nhớ vị cảu vị hòang đế từ tương lai lại càng tiến bộ hơn. Quá cấp tiến sẽ dẫn đến nghi ngờ, đây là điểm sai khi quá nóng vội mà can gián của Hồ Nguyên Trừng.

- Vậy chúng ta sẽ phải ứng đối ra sao? - Hồ Hán Thương vẫn chưa hết kinh sợ mà quay qua hỏi Hồ Quý Ly.

- Giết... - Hồ Quý Ly chỉ cắn răng mà nói một câu, ánh mắt hắn sát ý tỏa ra vô tận.

- Gi…ế…t, liệu… có thể … cho.… đại… à không hắn.. than cho hắn một mạng được không, giam lại khai thác thêm những thứ có lợi khác

- Không được… phải giết… tên này quá nguy hiểm, chúng ta không thể đoán được bước tiếp theo của hắn là gì. Rất có thể cả lá thư này là một đòn nghi binh, mà hắn đang có âm mưu khác.

- Giết bằng cách nào… triệu hắn hồi kinh rồi giết? Hồ Hán Thương run run mà hỏi cha mình.

- Ngươi hồ đồ, hắn tay đang nắm trọng binh. Giờ đây triệu hồi kinh hắn dấy binh đánh thẳng Tây Kinh chúng ta lấy gì mà đỡ. Điều quân từ các Lộ Phía Bắc thì động tĩnh lại quá lớn, với tên hoàng đế cáo gia ấy ngươi nghĩ có thể sao… Ám sát là tốt nhất.. một trong tối, một ngoài sáng.

-Ý phụ thân là…?

- Gửi biểu chúc mừng cùng khen công để đánh lạc hướng tên này… nhưng không được tỏ ra quá khẩn trương.. từ từ đưa tới… Kèm theo là ban thưởng một binh rượu thượng hạng. Kém theo đó cử một nhóm sát thủ cảm tử áp giải các lễ vật đó mà áp sát tên hoàng đế kia rồi…

Hồ Quý Ly ra hiệu động tác cắt cổ làm cho Hồ Hán Thương bủn rủng mà lui thêm một bước. Nhưng sau đó hắn bình tĩnh mà lấy lại phong độ cảu một vị Hoàng đế:

- Vâng con đã rõ thưa Phụ Hoàng….

- Tốt đi thực hiện ngay, ngoài ra tổ chức một nhóm công tượng thành lập một căn cứ bí mật nghiên cứu chế tạo các loại vũ khí này. Chỉ có thể dòng chính mới được tham gia, nhớ kĩ…

*************************************************************************************

Hai cha con Hồ Quý Ly rời đi mà chẩn bị thực hiện kế hoạch của mình, xong họ không ngờ rằng trong một góc tối của ngọn giả sơn có một đứa trẻ mặt đang tái xanh mà lấy hai tay tự bịt chặt miệng của mình để không gây ra tiếng động. Toàn thân đứa bé 6 tuổi này đang run lên bần bật từng hồi, ánh mắt của hắn hoảng loạn vô cùng, xong hành động của đứa trẻ này chứng tỏ nó là một đứa thông minh tuyệt đỉnh, hay nói một cách khác là trưởng thành trước tuổi. Hắn năm yên không nhúc nhích, không dám thở mạnh nữa mà từ từ điều hòa hơi thở. Nó cũng không hề bò ra mà nằm yên nơi đó hết cả mấy tiếng đồng hồ. Mặc cho trời đông gió rét, nó vẫn ngâm mình trong cái giá lạnh mà không bò ra ngoài.

Tên này chính là Hồ Thúc Lâm, con trai của Hồ Nguyên Trừng và Lê Thị Bích. bà Lê Thị Bích là dòng dõi thế gia họ Lê Thanh Hóa nhưng không phải họ Lê tại Lam Sơn của Lê Lợi mà là họ Lê thuộc Đại Lại, Vĩnh Lộc Thanh Hóa. Tình cảm của Hồ Nguyên Trừng dành Nàng Lê Thị Bích là trân tình, họ vốn dĩ là thanh mai trúc mã với nhau. Bởi rất đơn giản họ Hồ của Hồ Quý Ly cũng xuất thân từ họ Lê thuộc Đại Lại, Vĩnh Lộc. Thanh Hóa. Điều này cũng không quá khó hiểu, Tổ tiên Hồ Quý Ly là Hồ Hưng Dật, vốn là người Chiết Giang bên Trung Quốc, thời Hậu Hán (947-950), sang sinh sống ở Châu Diễn (tức vùng Diễn Châu, Nghệ An). Đến thời loạn mười hai sứ quân, họ Hồ dời vào hương Bào Đột (nay là xã Quỳnh Lâm, Quỳnh Lưu, Nghệ An) và trở thành một trại chủ. Đến thời Lý, trong họ có người lấy Nguyệt Đích công chúa, sinh ra Nguyệt Đoan công chúa. Đời cháu thứ 12 của Hồ Hưng Dật là Hồ Liêm dời đến ở hương Đại Lại, Vĩnh Lộc, Thanh Hóa. Hồ Liêm làm con nuôi của Tuyên úy Lê Huấn rồi lấy họ Lê làm họ của mình. Hồ Quý Ly là cháu 4 đời của Lê Huấn. Tuy la nói như vậy nhưng họ hồ đến 400 năm ở tại đất Việt vậy nên họ là người Đại Việt chính cống với dòng máu gần như 90% thuần việt. Nàng Lê Thị Bích cũng là dòng dõi nhà Tuyên úy Lê Huấn vậy nên việc Lê Nguyên Trừng ( sau này mới đổi tên Hồ Nguyên Trừng) là thanh mai trúc mã cùng Lê Thị Bích cũng là dễ hiểu mà thôi.

Lại nói đến tên nít ranh Hồ Thúc Lâm ( Nguyên danh Lê Trúc Lâm, có sách viết Lê Thúc Lâm) sinh ra vào năm 1396, thong minh nhanh nhẹn. Năm nay hắn đã 6 tuổi rồi, nhưng vì sinh trưởng trong nhà đế vương vậy nên tâm tưởng tên này trưởng thành quá sớn. Lúc đầu tiên chui vào nơi này là tâm tính trẻ con muốn hù dọa Ông nội, và chú cho vui. Nhưng khi hắn nghe đên chuyện hai người này bàn giết phụ thân của mình thì tên nhóc trở nên kinh hoàng vô cùng mà chút nữa bất ra tiếng. Cũng may hắn nhanh nhẹn mà lấy hai tay bịt chặt mồm mình lại. Tên này còn thong minh đến độ nằm im cả hai canh giờ qua cả giờ ăn trưa, đến đầu giờ chiều hắn mới lò mò bò tra khỏi nơi ẩn núp mà lén lút nhìn mọi hướng, canh cho không có ai để ý thì mới chuồn nhẹ về nhà.

- A đây rồi, tết nhất mà bỏ đi chơi, chiều quá hóa hư.. cả cơm trưa cũng bỏ… muốn ăn đòn phỏng..

- A.. ái… Mẫu thân buông tay… vào trong nhà trong có chuyện con muốn nói..

Vừa về đến thì tên nhóc Thúc Lâm này bị bắt quả tang, một bàn tay xinh đẹp trắng nõn túm nay lấy tai hắn mà xách lên.

- Tiểu tư thúi thì có chuyện gì mà quan trọng… Bà Bích cười tươi như hoa, chả có vẻ gì là định cho cậu con yêu một trận đòn như lời bà nói cả.

Tên nhóc Thúc Lâm giơ hai tay víu cổ mẹ hắn xuống mặt mày lo lắng mà thì thầm:

- Ông nội và chú muốn giết cha….

Nghe được câu nói này bà Bích vội vàng bịt ngay miệng tên Nhóc này lại rồi kéo hắn vào trong hậu phòng riêng tư.

Bà Bích đang ngồi cau mày trầm tư trên chiếc ghế trong thư phòng của trượng phu, vừa rồi nghe con kể lại bà rất hoảng loạn. Nếu đúng như Cha chồng và em chồng nói thì sao, đó sẽ không còn là trượng phu cảu mình nữa. Nhưng nếu đúng như những gì Nguyên Trực đã nói thì sao vậy thì Cha chồng mà em chồng nàng đang muốn giết trượng phu yêu dấu của nàng, giết phụ thân cảu con trai nàng. Chuyện này không thể được. Thà tin là có chứ không thể bỏ qua. Nàng quyết định tự mình phải tìm ra chân tướng chuyện này. Tuy lúc đầu nghe con trai tường thuật chuyện thì nàng quá sợ hãi và hoang mang, nhưng rất nhanh nàng bình tĩnh lại để tìm ra kế sách. Bản lĩnh của một người con gái thuộc đại gia tộc không phải nhỏ như các bạn thế giới hiện đại chỉ biết quẩy trên quán bar có thể hiểu.

Ngày 3 tháng giêng năm 1403, bà Lê Thị Bích lấy cớ về chơi nhà ngoại mà dắt theo con trai là Hồ Thúc Lâm đi về Trang viên của anh trai nàng là Lê Huy tại Đại Lại, Vĩnh Lộc Thanh Hóa. Trong một biệt phòng bí mật của Lê gia Đại Lại, gia chủ Lê Huy đang cau mày đăm chiêu suy nghĩ.

- Em a, kể cả hắn có là vị Hoàng Đế tương lai thì vẫn có phần của Nguyên Trừng. Giờ đây ta thấy hắn lại càng mạnh thêm. Kể cả hắn có không là Nguyên Trừng thì em vẫn phải làm cho hắn yêu em, si mê em. Em phải làm được điều đó vì đây là lối thoát cho Lê gia Đại Lại. Em có hiểu điều anh nói?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play