Đại thị nữ rất hi vọng nàng có thể biến mất ngay lập tức.
Sắc mặt của Quý Hàn đã trở nên rất là khó coi.
Nàng biết giờ phút này giáo chủ sắp giận đến mức bùng nổ, vị Triệu đại hiệp trước mặt này nếu còn nói sai một câu, rất có thể sẽ bị giáo chủ ném ra bên ngoài băm thây làm thức ăn cho chó hoang.
Nàng bắt đầu có chút thương cảm với vị đại hiệp này.
Quý Hàn đã nhịn không được mà mở miệng: “Ngươi nhũn chân có liên can gì đến bổn tọa, vì sao phải ở lại tư phòng của bổn tọa.”
Triệu Kiếm Quy rối rắm vạn phần: “Nếu không phải bởi vì ngươi, ta làm sao mà nhũn chân.”
Đúng vậy, hắn đích xác là kiếm si, không thích mĩ sắc, đến nay chưa từng cưới vợ sinh con.
Nhưng năm nay hắn đã hai mươi tám tuổi, ý tứ của mấy từ này, tất nhiên hắn hiểu rõ.
Hắn mới nói hai câu như vậy, đã không giữ được vẻ mặt trầm tĩnh lúc thường nữa, cũng cảm thấy có hơi xấu hổ rồi.
Quý Hàn ngưng một lát, vội vã quát hắn: “Ngươi cái tên này sao lại nói hưu nói vượn như thế!”
Triệu Kiếm Quy: “Ta nói hưu nói vượn chỗ nào?”
Quý Hàn tựa hồ còn muốn tranh cãi vài câu, nhưng y nhớ lại lúc sáng nay hai người đích xác là cởi quần áo cùng ngủ trên một cái giường, những câu muốn nói đều nuốt vào, nghẹn đến mức trên mặt đã không kìm được mà ửng hồng đôi chút, quay đầu không muốn nói nữa.
Sau đó, y liền nhìn ra ánh mắt của bọn thị nữ.
Từng đôi mắt hạnh đào long lanh đều như ánh lên mấy chữ bạc-tình-lang thứ-phụ-lòng đồ-lưu-manh hạng-vô-liêm-sĩ, ngay cả ánh mắt của đại thị nữ là người trung thành nhất của y cũng trở nên kì dị.
Quý Hàn trầm mặc.
Triệu Kiếm Quy chỉ cảm thấy hắn đang khi dễ một thanh niên chưa rành thế sự.
Lòng hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nói từng chữ từ tân bí kíp.