Quý Hàn ra khỏi nghị sự đường đã là lúc hoàng hôn.

Mặt y âm trầm, tâm tình rất là không tốt.

Triệu Kiếm Quy thầm hiểu.

Ma Giáo chỉ có giáo chủ làm chủ, sai đâu đánh đó, tuy vậy vẫn không quy củ như chính phái, mà Quý Hàn tuổi vẫn còn trẻ, các trưởng lão trong giáo khó tránh khỏi vượt quyền giáo huấn y.

Chuyện này náo loạn như vậy, đại khái y đã bị mắng.

Quý Hàn vừa vào cửa, liền có thị nữ bưng nước ấm cơm canh lên, hầu hạ y súc miệng rửa tay, lại hầu hạ y dùng cơm.

Vừa nãy Triệu Kiếm Quy đã được Tiểu Lâm chăm sóc cho ăn cơm tối, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể liều chết mặt dày bò lại ăn cơm với Quý Hàn.

Quý Hàn thấy Triệu Kiếm Quy còn chưa rời đi thì rất sửng sốt.

Y thật sự không muốn nói chuyện với Triệu Kiếm Quy, đành phải nháy mắt với đại thị nữ bên cạnh.

Đại thị nữ là cô nương khôn khéo, tự nhiên hiểu rõ ý tứ cái nháy mắt này của giáo chủ.

Nàng đi đến trước mặt Triệu Kiếm Quy, mở miệng nói: “Triệu công tử, ngài nên về.”

Triệu Kiếm Quy thoáng thấy rối rắm, cuối cùng vẫn quyết định làm theo chiêu thức trong bí kíp.

Đại thị nữ lại nói: “Triệu công tử, ngài nên trở về.”

Triệu Kiếm Quy hỏi: “Về đâu đây?”

Đại thị nữ: “Tất nhiên là về phòng của ngài.”

Triệu Kiếm Quy: “Ta không về.”

Đại thị nữ: “Sắc trời đã muộn, mời Triệu công tử về phòng.”

“Không.” Ngữ điệu của Triệu Kiếm Quy hơi ngập ngừng, ra sức làm bộ ai oán, “Ta nhũn chân, ta không thể trở về.”

Đại thị nữ: “……”

Quý Hàn: “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play