Triệu Kiếm Quy ngốc lặng tại chỗ, nhất thời không biết phải nói gì.
Hai người lại ủ rũ ăn cơm mất một lúc, Quý Hàn bỗng nhiên mở miệng nói với Triệu Kiếm Quy: “Trên người có chỗ không thoải mái, có muốn gọi đại phu lại đây xem qua không?”
Triệu Kiếm Quy nuốt một ngụm cơm xuýt nữa tự mình nghẹn chết.
Quý Hàn này không ngờ cũng…… Không ngờ cũng quá thành thật thẳng thắn đi.
Hắn không có bệnh thì cần gì đại phu a! Đại phu khám liền bại lộ a!
Quý Hàn thấy hắn nghẹn rất khó chịu, tay đã đưa đến, giống như muốn vuốt lưng cho hắn nuốt trôi, nhưng tay đưa lên một hồi lại buông xuống.
Y vẫn hơi do dự, cứng mặt nói: “Ngươi chớ hoảng sợ, mồm miệng của Diêm đại phu trong giáo luôn ngậm chặt thật chặt.”
Triệu Kiếm Quy: “Thật không cần ……”
Quý Hàn nói: “Không cần giấu bệnh sợ thầy.”
Triệu Kiếm Quy nói không trôi chảy: “Ta rất tốt ……”
Đại phu mà đến mới là không tốt.
Đôi mi của Quý Hàn hơi nhíu, có vẻ y rất khó hiểu: “Vừa lúc nãy không phải ngươi nói nhũn chân không thoải mái sao?”
Triệu Kiếm Quy: “Lúc nãy là…… Đó là……”
Hắn thật không biết nói dối làm sao cho trót lọt.
Quý Hàn trầm mặc không nói, Triệu Kiếm Quy cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Đại thị nữ cảm thấy không khí xấu hổ, cũng hiểu Quý Hàn cư xử thế này không ổn, chịu không được liền đến gần bên tai Quý Hàn, nhỏ giọng nói vài câu với y.
Quý Hàn kinh ngạc nói: “Không cần mời đại phu?”
Vẻ mặt của đại thị nữ nghiêm lại, cuối cùng gật gật đầu.
Quý Hàn cảm thấy bản thân rốt cuộc cũng hiểu rõ việc này, liền mở miệng nói: “Vậy thì không cần mời đại phu.”
Triệu Kiếm Quy thở phào một hơi.
Quý Hàn nói với đại thị nữ: “Ngươi đi mang dược đến.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Dược?
Dược gì cơ?
Vừa nãy bọn họ thủ thỉ thầm thì cái gì cơ?!
Không, không thể tùy tiện uống thuốc bậy bạ được!
Linh quang trong đầu Triệu Kiếm Quy chợt lóe, mơ hồ nhớ lại trong bí kíp cũ có một câu dính tới dược có thể dùng được.