Cùng lúc đó, bốn người trở về nhà riêng của mình đều không chợp mắt, thức đến khi trời sáng, thời gian vẫn im lặng xoay theo quỹ đạo, ngày qua ngày, đêm lại tới đêm. Khang Vũ Ninh nói đúng, hoạn nạn này Tô Thần Tôn nhất định phải gắng gượng vượt qua, nhưng chỉ mới ba ngày mà thôi mà người kia như mất hồn mất vía, Tô Thần Tôn cả ngày mượn rượu giải sầu, bộ dạng chật vật, khí phách thay đổi trở lại công ty, sử dụng công việc tê liệt chính mình, dùng bận rộn để khỏa lấp lòng ưu thương. Những ngày này, sau khi tan học Tô Đậu đến thẳng công ty anh, kiên quyết lôi kéo anh về nhà ăn cơm, sợ không có chị dâu họ bên cạnh chăm sóc anh, anh không biết thương tiếc bản thân mình, đói bụng hại dạ dày.
“Các người…”
“Cũng do Đậu Đậu lo lắng cho thân thể cậu.” Thi Cảng Bác thừa dịp Tô Thần Tôn mở miệng từ chối, anh cắt ngang nói, “Đừng để cô bé lo lắng cho cậu!”
“Tôi là anh họ nó, anh em họ quan tâm lẫn nhau là lẽ đương nhiên, sao vậy, giọng điệu chua quá, ghen tỵ?” Đây là lần đầu tiên Tô Thần Tôn mở miệng vui đùa trong mấy ngày này, đáng tiếc chuyện đùa này tuyệt đối không hề buồn cười, ngược lại rất chua xót, tại sao…. Lúc trước không biết quý trọng? Quý trọng rồi sao lại rời bỏ anh mà đi? Anh không làm được một người tình tốt sao?
Có thể cười đùa người khác có được xem như là trở lại bình thường không?
“Rất nhiều ngày rồi, không có ý định tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng sao?”
“Tôi cảm thấy chuyện đó không cần thiết, cứ như vậy đi!” Ngày nào khúc mắc chưa giải được anh không thể hứa hẹn, đã không được thì cứ tách ra. “Cũ không đi thì mới không tới, cậu hiểu chứ!”
“……..”
Thi Cảng Bác nghẹn lời, hai năm, hai năm không cách nào để cậu ta quên đoạn tình cảm không có đoạn kết này, chuyện tình này ngoài khiến người ta cảm động thì cũng khiến người ta đau lòng, Khang Vũ Ninh tự mình hiểu, lùi bước trước khi chưa rơi vào tay giặc quá sâu là lựa chọn chính xác, như vậy có thể giảm bớt đau khổ, đồng thời biết trước kết thúc. lêquydon
Nhưng không ai biết nguyên nhân thực sự cô rời đi, nếu như không phải vì chuyện ngoài ý muốn đó, Khang Vũ Ninh cam lòng với tình hình hiện tại, tiếp tục làm người phụ nữ sau lưng Tô Thần Tôn. Vấn đề là chuyện ngoài ý muốn đó tới, nên không có khả năng tiếp tục duy trì tình hình hiện nay, cô muốn nhiều hơn, thậm chí danh phận, những thứ đó Tô Thần Tôn đều không thể cho cô được, đã không cho được thì ra đi là lựa chọn sáng suốt nhất!
“Anh họ, anh nhất định phải thử món thịt do em làm này, chú hai dạy em làm đó.” Tô Đậu từ phòng bếp đi ra, cười yêu kiều khoe khoang, hoàn toàn quên bầu không khí nặng nề xung quanh, “Miệng anh họ chắc chị dâu nuôi thành kén ăn rồi, em làm chắc không thể nuốt nổi.”
Rõ ràng bàn tay kẹp lấy miếng thịt, nhưng hai ba giây sau vẫn không bỏ vào miệng, còn làm bộ như không có gì, tán thưởng nói: “Mặc dù không được như vậy nhưng mùi vị không tệ, cố gắng lên!”
“Ha ha, cảm ơn anh họ!” Tô Đậu gắp một miếng thịt đặt trong chén Thi Cảng Bác, nói: “Chú hai, mau nếm thử thịt cháu kho đi.” Ánh mắt chờ mong của cô làm Thi Cảng Bác không cách nào từ chối, gắp một miếng bỏ vào miệng, nhai vài miếng, hương vị thơm ngon chậm rãi tan trong miệng, ngọt mà không ngán, gia vị vừa phải, quả là không tệ!
“Chú hai, thế nào?”
“Ăn rất ngon!”
“Những món khác thì sao?”
“Tôi thử xem!”
Tô Thần Tôn nhìn hai người thân mật phía đối diện, thoáng chốc mất đi nửa khẩu vị, tại sao vậy? Vì lẻ loi một mình, hay là…. Không có cô ăn không thú vị gì?
Những ngày này vì chuyện tình cảm của anh họ và chị dâu họ, Tô Đậu dường như đã quên mất một chuyện, chú hai không đề cập tới, không phải cô vẫn có thể giả vờ như không có chuyện ki sao? Haizzz, để cô tiếp tục làm đà điểu đi!
Tiễn Tô Thần Tôn bề ngoài ra vẻ không sao cả về, trong nháy mắt căn phòng to chỉ còn lại hai người vừa giống cha và con gái vừa giống như tình nhân. Thi Cảng Bác nhìn thân thể nhỏ bé làm bộ bận rộn, như có điều suy nghĩ, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài, rồi bước chân đi vào phòng ngủ. Tô Đậu trốn ở phòng bếp biết rõ có thể tránh được một lúc chứ không tránh được cả đời, có một số việc trước sau gì cũng phải đối mặt, chú hai Thi cho cô suy nghĩ nửa ngày, kết quả lại nghĩ rất nhiều ngày.
Khi đồng hồ treo tường chỉ số mười, Tô Đậu biết không thể kéo dài thời gian nữa, làm như vậy có vẻ quái đản quá.
Tô Đậu rón ra rón rén vào phòng ngủ, một bóng dáng cao lớn nằm trên giường, nhẹ nhàng đi tới, chú hai Thi ngủ….. Có phải cô lại tránh được một đêm không? Đáy lòng ngoài may mắn còn cảm thấy mất mát, rất mâu thuẫn, một mặt muốn chú hai, mặt khác lại sợ hãi, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Đứng bên giường hồi lâu, xác định chú hai Thi đã ngủ, Tô Đậu rón rén cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, tắm hết mồ hôi trên người, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái từ phòng tắm đi ra, còn mang theo mùi hương thơm ngát. Tô Đậu nằm bên kia giường, muốn tìm vị trí thoải mái trong ngực chú hai thì sợ đánh thức anh, cuối cùng đành nằm nghiêng ngủ.
Thi Cảng Bác thực sự không ngủ, anh chỉ giả vờ ngủ say, mãi đến khi thân thể nhỏ bé bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, anh mới chuyển động tư thế ngủ, ôm thân thể nhỏ bé vào trong ngực mình, đồng thời bàn tay lặng lẽ đè lên ngực Tô Đậu nhẹ nhàng bóp nắn, thân thể dưới áo ngủ tản ra hương thơm mê người, khiến Thi Cảng Bác nhiệt huyết sôi trào, dục hỏa trong nháy mắt không thể cứu vãn.
Mỗi một lần kiềm chế, mỗi một lần chịu đựng, dục vọng từ đầu đến cuối đều đạt đến đỉnh điểm…. Thi Cảng Bác nhẹ nhàng xốc đồ ngủ Tô Đậu lên, dựa vào ánh sáng yếu ớt, hai nụ hoa bị anh xoa nắn vân vê đã nhô lên, bộ ngực hoàn mỹ thoáng chốc làm Thi Cảng Bác không thể dời mắt, rất muốn… Rất muốn giữ lấy, nhưng cuối cùng đành dừng tay, ôm thân thể nhỏ bé đi vào mộng đẹp.
Một đêm này một người ngủ rất ngon, một người trằn trọc, một người không chợp mắt, lúc ánh mặt trời vừa ló dạng nơi chân trời, Thi Cảng Bác đã rời giường, một thân đồ thể thao chạy bộ sáng sớm.
Giờ sinh học của Tô Đậu là hơn bảy giờ sáng, cô ngái ngủ bổ nhào người về phía trước, bên kia giường trống không, con sâu ngủ thoáng cái biến mất. Tô Đậu chầm chậm từ phòng ngủ đi ra, phòng khách to như vậy yên tĩnh có phần khiến người ta sợ hãi, lúc Tô Đậu muốn la lên bên kia phòng bếp truyền đến tiếng vang rất nhỏ, cô lập tức từ từ chạy tới.
Hết chương 40
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT