“Hãy đi xem tình hình trước đã!” Bốn người hùng hùng hổ hổ lên xe, Thi Cảng Bác lái xe tới thẳng chỗ ở của Tô Thần Tôn, vừa vào cửa đã thấy đống bừa bộn đầy đất khiến người ta vô cùng khiếp sợ. Mới chỉ một ngày mà căn phòng sạch sẽ trở nên lộn xộn không chịu nổi, có cả miếng kính vỡ khắp nơi trên mặt đất, đồ cổ nổi tiếng quý giá cũng bị đập vỡ tan tành, đang ngồi dựa vào tủ rượu mượn rượu giải sầu chính là Tô Thần Tôn không uống rượu bao giờ sao?
“Vũ Ninh quan trọng với anh như vậy sao?” Dạ Huyên chạy lên trước cả hai người đàn ông, giữ lấy Tôn Thần Tôn chật vật không chịu nổi người đầy mùi rượu rống lên, Vũ Ninh luôn miệng nói hai người không yêu nhau, thật sự không yêu sao? Nếu Tô Thần Tôn không yêu cô vậy sao biến mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế này? Vũ Ninh, cậu sai rồi, Tô Thần Tôn yêu cậu, anh ta thật sự yêu cậu.
Dạ Huyên nghĩ mình giúp sai rồi, hại người đàn ông trước mặt đau khổ, trong lòng rất khó chịu, miệng nói câu làm người ta nghe không hiểu: “Thật có lỗi!”
“Dạ Huyên, tại sao lại nói thật có lỗi với Tô Thần Tôn? Có phải em…” Thông minh như Thượng Quan Kiệt, chắc anh ta đoán được một chút gì đó rồi, anh ta ngại ngùng nói với Thi Cảng Bác: “Người anh em, tôi sẽ dạy lại người phụ nữ của mình, còn Khang Vũ Ninh, mình sẽ đi tìm cô ấy.”
“Không, cứ để hai người bọn họ tách ra một thời gian ngắn, như vậy mới có thể làm Thần Tôn nhận ra nỗi lòng mình, còn có thể cắt đứt đoạn tình yêu say đắm không có kết quả, đi thôi!” Chuyện tình cảm, sao người ngoài có thể nhúng tay được? Chỉ có người trong cuộc nghĩ thông suốt, mới có thể dắt tay cả đời.
Đoàn người ồn ào rời khỏi nhà Tô Thần Tôn, sau khi lên xe Thi Cảng Bác nhìn Dạ Huyên qua kính chiếu hậu, nói: “Đưa tôi đi gặp Vũ Ninh!”
“Vâng!” Dạ Huyên gật đầu rồi nói địa chỉ cho Thi Cảng Bác, lúc gần đến chỗ mấy ngõ nhỏ mà Dạ Huyên vừa nói, cuối cùng cũng tìm được chỗ ở của Khang Vũ Ninh. Đó là một chung cư kiểu cũ, mấy ông già khá lớn tuổi chậm chạp ở đó. Vào giờ này có rất nhiều gia đình tắm rửa đi ngủ, chỉ còn một nhà còn sáng ánh đèn, phòng đó chính là phòng ở tầng trệt của người bỏ đi một ngày Khang Vũ Ninh.
Bốn người cùng đi lên cầu thang chung cư, sau khi lên tới tầng thì Dạ Huyên nhấn chuông cửa, Khang Vũ Ninh cừa tắm xong nghi ngờ đi ra mở cửa, từ mắt mèo nhìn thấy Dạ Huyên thì lập tức mở cửa, sửng sốt nhìn hai người đàn ông phía sau cô: “Các người…”
“Yên tâm, Thần Tôn không đến đây!” Thi Cảng Bác nói.
Nghe thấy tên Tô Thần Tôn, vẻ mặt bình tĩnh như nước hồ thu nổi lên chút gợn sóng, lúc trước đã nói không có trách nhiệm tình cảm gì, sao hôm nay nghe thấy anh không theo tới, đáy lòng lại dâng lên thất vọng? Thì ra, trong lúc vô tình… Đã yêu!
“Vào đi, muốn uống gì? Tôi mới vừa tới nên gì cũng chưa kịp chuẩn bị gì cả, tôi cũng không biết Dạ Huyên lại nhanh chóng nói cho mọi người biết.” Khang Vũ Ninh vừa nói vừa dẫn bọn họ vào nhà, “Tôi hi vọng sau hôm nay cũng không nói cho anh ta biết.”
“Mặc dù Thần Tôn là anh em nhiều năm của tôi, nhưng tôi không có ý định mật báo với cậu ta, nếu như cậu ta không hiểu rõ ràng, nói cho cậu ta biết cũng không có ý nghĩa gì!”
“Cảm ơn anh, anh Thi!” Thi Cảng Bác khéo léo hiểu lòng người khiến Khang Vũ Ninh cảm kích trong lòng, chuyển tầm sang Tô Đậu ngồi bên cạnh không lên tiếng, “Đậu Đậu, em sẽ không nói với anh họ đúng không?”
“Em…” Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh anh họ mượn rượu giải sầu, trái tim Tô Đậu đau nhói, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chị dâu họ, sao chị phải rời khỏi anh họ? Chị thật sự không yêu anh họ? Một chút cũng không yêu sao?” Tô Đậu hỏi liên tục ba câu làm Khang Vũ Ninh nhất thời nghẹn lời, từ yêu này quá nặng rồi. Hai năm qua Tô Thần Tôn đối xử với mình rất tốt, nhưng tốt thì chưa đủ, một khi đã yêu không phải tốt là có thể thỏa mãn, cô chẳng những muốn Tô Thần Tôn tốt với mình mà cô còn muốn yêu, nhưng Tô Thần Tôn yêu cô không?
“Nhìn đoạn viedo này đi!” Thi Cảng Bác lấy điện thoại ra, mở video, một đoạn phim hiện ra trước mắt Khang Vũ Ninh, vừa liếc qua cả người ngây ngẩn, đây là Tô Thần Tôn cô quen biết gần hai năm sao? Trong ấn tượng, Tô Thần Tôn không uống chút rượu nào sao giờ…. Trong lòng rất muốn cứng rắn, nhưng cô càng nhìn càng đau lòng, cô rời đi thật sự quan trọng như vậy ư?
Hai năm trước, đêm đó lúc muốn cô đó, Khang Vũ Ninh vĩnh viễn nhớ kỹ, khi đó Tô Thần Tôn nói bao nuôi để chịu trách nhiệm nửa người dưới của mình mà không phải cưới, anh còn nói không muốn chịu trách nhiệm với tình cảm, nếu như yêu tôi thì rời đi!
Hôm nay, sau hai năm, cô rời đi không phải vì tình cảm với anh mà là vì đứa trẻ trong bụng, cô còn nhớ rõ anh nói, đứa bé của anh phải do vợ danh chính ngôn thuận của anh sinh ra, nếu như cô không cẩn thận có thì phải đến bệnh viện nạo phá hoặc là rời đi, cuối cùng cô lựa chọn vế sau, lén lút rời đi, cô làm theo ba điều quy ước của anh, sai rồi sao?
“Anh ấy là Tô Thần Tôn, nạn này, nhất định sẽ cố gắng vượt qua!”
Miệng Khang Vũ Ninh căng cứng, làm thế nào cũng không muốn mở ra, mặc cho Tô Đậu vây quanh người lạnh lùng chất vấn, cô ngậm chặt miệng từ đầu đến cuối. Nghĩ đến hình ảnh anh họ mượn rượu giải sầu, Tô Đậu khóc, Thi Cảng Bác tối mặt thở dài, vỗ lưng Tô Đậu yên lặng an ủi cô. Dạ Huyên thì biết rõ trong lòng chua xót, tâm tình phức tạp muốn nói lại thôi, cô rất muốn nói Vũ Ninh có em bé, cô và Tô Thần Tôn từng ký ba chương hợp đồng tạm thời, lặng lẽ rời đi là bất đắc dĩ, nhưng lời ra đến miệng lại cứng rắn nuốt vào trong bụng.
“Về đi!”
“Nhưng… Như vậy…”
“Nếu như anh họ em yêu chị dâu họ thì cô ấy sẽ không đi, nếu không yêu….” Sáu chữ tách ra là điều tốt nằm trong cổ họng Thi Cảng Bác, anh không muốn cô bé tiếp tục đau lòng, đành phải ngừng lại, “Nghỉ ngơi cho khỏe, không cần tiễn chúng tôi.” Thi Cảng Bác quay đầu nới với Khang Vũ Ninh, rồi bốn người ồn ào rời đi.
Đêm đó rất dài, mãi không thấy đường chân trời sạng ráng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT