Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Hơn ba năm trước, nhà họ Dạ bị nhà họ Thiệu hủy bỏ hôn ước, nhà họ Dạ đâu thể quăng hết mặt mũi, dứt khoát đuổi Dạ Tử Đồng ra khỏi cửa, chẳng dòm ngó tới, để mặc Dạ Tử Đồng tự sinh tự diệt bên ngoài, ông trời rủ lòng thương để cô đi tới sân bay Hongkong, được Vân Diệu Thiên nhặt về, ngày hôm sau hai người đến cục dân chính bí mật kết hôn…. Lúc Dạ Tử Đồng xuất hiện lần nữa ở hội trường tiệc cưới, mấy màn hình LCD trên tường đều đang đưa tin từng ly từng tý về cô và Vân Diệu Thiên trong ba năm này, nước mắt lại rơi xuống như mưa lần nữa, người đàn ông Vân Diệu Thiên này muốn làm cô cảm động bao nhiêu lần đây?

“Bà xã, nhìn bên cạnh!”

Vẻ mặt Dạ Tử Đồng mờ mịt, nhưng cô vẫn nhìn theo tay chồng chỉ nhìn qua, trong phút chốc cả người cô cứng ngắc, cô đang nằm mơ ư? Người đầu tiên xuất trong tầm mắt cô là Thiệu Trọng Thân, sau đó là, Tô Đậu, Thi Vân Hân, cuối cùng là người đuổi cô ra khỏi nhà họ Dạ, họ… Đều tới tham dự hôn lễ bổ sung của cô?

“Ông xã….”

“Đều đã qua, đây là quà ông xã tặng vợ.” Phần quà tặng này cả đời Dạ Tử Đồng sẽ không quên, Vân Diệu Thiên đối với cô quá tốt, cô không biết làm sao để báo đáp anh tốt với mình, duy nhất có thể làm là ngày càng thương anh hơn!

Dạ Tử Đồng do dự vài giây, khi khách khứa đang xì xào bàn tán cô đi tới, nhìn vẻ mặt oai phong của ông nội, còn có vẻ mặt nghiêm túc của ba, Dạ Tử Đồng không biết sao mở miệng để phá vỡ cục diện cứng ngắc này, “Ông nội, ba……”

“Con, cái đứa con giá xấu xa này, có phải cả đời không về thành phố Đài Châu thăm ông nội và ba mẹ?” Người nói chuyện là ba Đồng, lúc trước người đăng báo cắt đứt quan hệ cha con là ông, nhưng, sau khi lên báo ông hối hận, còn bị vợ mắng cho một trận, cho rằng cả đời sẽ không còn gặp lại con gái nữa, không nghĩ tới vài ngày trước có một người đàn ông tự xưng là chồng của con gái đưa thiệp mời sang, lúc ấy bọn họ đều trợn tròn mắt, tính tình con gái như vậy sao lại câu được một người đàn ông còn xuất sắc hơn cả Thiệu Trọng Thân?

Ngày đó ông Dạ cũng ở đấy, ông cụ không nói gì, ánh mắt dừng trên người Vân Diệu Thiên từ đầu đến cuối, lần này có thể lấy lại mặt mũi cho nhà họ Dạ rồi, đương nhiên ngoại trừ thể diện, hơn cả vẫn là hạnh phúc của cháu gái mình!

“Con… Rất xin lỗi!”

Thiên ngôn vạn ngữ (Ngàn lời nói) chỉ gói gọn một câu rất xin lỗi, mẹ Dạ từ chỗ ngồi đứng dậy, chậm rãi đi về phía con gái, “Đừng khóc, hôm nay là ngày đại hỉ của các con, đây là lắc tay Long phượng mẹ mang theo làm quà tặng con.” Mẹ Dạ đeo vào tay con gái, đây chính là bảo vật gia truyền của nhà họ Dạ, quý trọng hơn bất cứ quà gì khác, thật ra Dạ Tử Đồng không cần những thứ này, chỉ cần một câu chúc phúc của người nhà là cô đã hài lòng lắm rồi.

“Ta giao hạnh phúc cả đời con gái cho con.” Ba Dạ cảm thấy mình cần nói chút gì đó, cho nên kéo tay con gái giao lại cho Vân Diệu Thiên, thấy con gái tìm được chốn đi về, vui mừng nói: “Bây giờ con đã làm vợ người ta, phải sửa tính trẻ con đi, đừng gây phiền toái cho Diệu Thiên.”

“Ba, con gái biết rồi!”

Sau khi có ba mẹ chúc phúc, Dạ Tử Đồng chuyển sang ông nội bên cạnh, nói: “Ông nội, Tử Đồng bất hiếu, khiến người đau lòng.”

“Con cô bé này….” Ông cụ Dạ thở dài, móc hộp gấm từ trong ngực ra, Dạ Tử Đồng nhận lấy mở ra, cả người cứng ngắc, trong hộp gấm là vòng cổ của bà nội, đó là vật đính ước ông nội tặng bà, khi bà nội còn sống rất quý sợi dây chuyện ông nội tặng cho bà này, mặc dù không phải rất quý giá, nhưng nó là vật chứng minh tình yêu của ông nội đối với bà nội.

“Cô bé, đây là vòng cổ khi bà nội còn sống hứa là sẽ tặng quà cưới cho con, bà ấy muốn con hạnh phúc.”

Cô nhận được lời chúc phúc của bà nội, nhưng, ông nội có chúc phúc không? “Ông nội…..”

Hôm nay ông nội có tới còn quý giá hơn bất kỳ câu chúc mừng nào, cô không nên hi vọng xa vời ông nội sẽ mở miệng vàng, Dạ Tử Đồng cất hộp gấm, lúc tới giờ mời rượu, cháu gái xoay người, ông cụ Dạ nói: “Ta giao hạnh phúc cả đời của cháu gái cho con, con phải làm nó hạnh phúc, ngược lại nó bị uất ức chuyện gì, ta nhất định đưa nó về thành phố Đài Châu.”

“Ông nội, ba mẹ, con sẽ…. Làm Tử Đồng hạnh phúc cả đời, sẽ không để cô ấy chịu chút uất ức nào.” Đây là lời hứa hẹn mà cũng giống như là đồng ý, tóm lại ngày đó Dạ Tử Đồng bị Vân Diệu Thiên chọc khóc mấy lần, phấn trang điểm trên mặt gần như biến thành mặt mèo của diễn viên kịch.

“Tử Đồng….”

Tô Đậu vẫn luôn áy náy, cuối cùng lúc Dạ Tử Đồng chuẩn bị rời đi, cô mở miệng. Dạ Tử Đồng nghe tiếng xoay người nhìn Tô Đậu và Thi Vân Hân, hai người này trải qua thời gian thử thách, đã không còn tác phong vườn trường, ngược lại có hương vị trưởng thành, còn cô trải qua chuyện ngoài ý muốn đó, không phải cũng đã thay đổi sao?

“Các cậu còn để ý chuyện kia?”

“Mình…..”

“Không phải mình trả thù các cậu rồi sao, hòa đi! Bây giờ mình rất hạnh phúc, các cậu đừng để ý chuyện đó nữa, nó không tạo bóng ma cho mình đâu, nói cho cậu biết…..” Dạ Tử Đồng híp mắt nói bên tai Tô Đậu và Thi Vân Hân: “Mình đang mang thai.”

Hai người Tô Đậu và Thi Vân Hân đưa mắt nhìn nhau, ngay sau đó phản ứng kịp, nở nụ cười!

Đã đến giờ mời rượu, hai đôi cô dâu chủ rể đi qua từng bàn, lời chúc phúc đồng loạt vang lên, cô và Vân Ảnh Thường đều được nhận, dâng rượu gần 300 bàn tiệc tốn không ít thời gian, nhưng giống như tính toán được thời gian, trước khi qua 12h, khách khứa có mặt giơ ly rượu đứng lên, nói với chủ tiệc rượu là ông cụ nhà họ Vân, “Chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!”

Ông cụ Vân đón đại lễ con cháu dâng lên, mỗi người một phần, còn Vân Diệu Thiên và Dạ Tử Đồng là cô dâu chú rể hai tay trống trơn, sau khi ông cụ Vân đón nhận từng món quà một, đôi mắt rơi vào trên người cháu đích tôn và cháu dâu, nhưng, bọn họ không chuẩn bị bất kỳ một món quà nào cho ông, thật ra có một vật còn quý trọng hơn bất cứ món quà nào khác.

“Ông nội, những ngày này bận chuyện tiệc cưới, con và Tử Đồng không chuẩn bị được quà cho ông, có thể bổ sung sau được không?”

“Anh họ, anh có thể bổ sung cho ông nội một bà xã nhỏ?”

Cháu nhà họ Vân đi trước một bước, trêu chọc nói, chọc mấy người ở hội trường hôn lễ cười một trận, thấy cháu trai nhỏ của ông cụ nói rất có lý, tán thành trêu chọc nói: “Bổ sung cho ông nội một bà xã nhỏ đi.”

“Ông nội, đúng là Diệu Thiên không chuẩn bị, nhưng con có.” Dạ Tử Đồng oán trách liếc nhìn chồng, rồi làm như muốn dâng vật quý hiếm ra, nói, ông cụ Vân nghe xong vui vẻ hỏi: “Vậy quà của ông nội đâu?”

“Ở chỗ này!” Dạ Tử Đồng nâng bụng có phần nhô lên, mọi người hí mắt nhìn, vui vẻ, “Ông nội, Tử Đồng nhà ta chuẩn bị quà lớn không ạ?”

“Quà lớn, ha ha!” Ông cụ Vân cười đến không ngậm được miệng, quả nhiên hôm nay là một ngày tốt lành, chẳng những tam hỉ lâm môn mà còn là tứ hỉ lâm môn.

Sau khi tiệc rượu kết thúc trở về cao ốc, Dạ Tử Đồng mệt mỏi rã rời ngồi phịch xuống salon, áo cưới trên người còn chưa cởi ra, Vân Diệu Thiên cởi caravat, âu phục, áo khoác rồi tiện tay vứt xuống, sau đó ngồi xuống ghế ôm trọn vợ vào lòng, “Hôm nay là đêm tân hôn, bà xã, không phải chúng ta nên động phòng hoa chúc à?”

“Gì mà động phòng hoa chúc? Chúng ta đã trải qua đêm động phòng hoa chúc vào ba năm trước rồi mà.”

“Bây giờ lại lần nữa đi.” Người nào đó ăn vạ.

“Không được!”

“Được mà!”

“Không được!”

“Được mà!”

“Không được!”

“Vậy anh nhào vào…..”

Dạ Tử Đồng bị đè trên salon! Cười khì một tiếng, vuốt khuôn mặt rất dễ nhìn của chồng, cô nói: “Ông xã, em còn chưa nói cho anh biết em là sắc nữ, nên người bị vồ lấy không phải là em mà là anh đó.”:

“Sắc nữ, vồ lấy?” Vân Diệu Thiên nắm được trọng điểm trong lời vợ nói, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, lời Thiệu Trọng Thân nói trước lúc rời đi quanh quẩn trong đầu anh, hắn ta nói thời còn đi học Tử Đồng thường xuyên đến câu lạc bộ, vồ vập lấy những Ngưu Lang ở đó, ngày nào cũng giày vò những người ở trong câu lạc bộ, vì hắn ta không chịu nổi cục diện rối rắm này cho nên thả sắc nữ Tử Đồng này đi, để anh nhặt được bảo vật.

Đây là Thiệu Trọng Thân chỉ sợ thiên hạ chưa loạn, mặc dù là hắn buông tay nhưng cũng không để Vân Diệu Thiên sống thoải mái, hắn ta muốn cho Vân Diệu Thiên biết bộ mặt thật của Dạ Tử Đồng hồi còn đi học, càng muốn cho anh biết Tử Đồng là một người phụ nữ thế nào.

“Thiệu Trọng Thân nói với anh?”

“Em nghe được?” 

“Không phải em cố ý nghe lén, cũng không phải là không tin anh, em chỉ muốn chính miệng nói cho anh biết tình hình thực tế, khi đó chính xác em quả thực rất thích vồ lấy Ngưu Lang, câu lạc bộ đó là chồng chị hai em mở, vì quá quen thuộc lại có thể chơi đùa. Em biết tính sắc nữ kia sẽ phải trả giá rất lớn, chuyện bất ngờ khi em nhào vào hotboy của trường, còn lên cả tập san của trường dẫn đến rắc rối, kết quả tử cung bị thương, bác sĩ nói cho em biết có thể cả đời này sẽ không mang thai được, sau khi chuyện ngoài ý muốn xảy ra em nói cho Thiệu Trọng Thân biết, cho dù anh ta chủ động hủy bỏ hôn ước…” Dạ Tử Đồng kể hết đầu đuôi gốc ngọn chuyện năm đó cho Vân Diệu Thiên biết, dù chuyện vợ gặp phải làm người ta thương cảm, nhưng Vân Diệu Thiên ôm lấy vợ, đánh lên mông vợ mấy lần để trừng phạt, còn bá đạo tuyên bố nói: “Sau này muốn vồ lấy cũng chỉ có thể vồ lấy anh, biết không?”

“Không được, em muốn anh vồ lấy em!”

“Bà xã, đây là phúc lợi của ông xã ư?”

“Anh cứ nói đi?”

“Vậy ông xã phải vồ lấy em mới được!”

Dạ Tử Đồng bị đẩy xuống ghế salon, muốn trốn cũng không có chỗ trốn, cuối cùng hai tay bưng lấy khuôn mặt chồng, nói: “Vì, em thích cảm giác anh nhào vào em.”

“Bà xã, anh yêu em!”

“Ông xã, em cũng yêu anh!”

Khoảnh khắc mười ngón tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn cưới lóe sáng chói mắt, tượng trưng cho mùi vị hạnh phúc, hai người tình cảm nồng nàn nhìn nhau, hôn nhau, ngay sau đó hai lưỡi dây dưa truy đuổi, lửa dục trong nháy mắt bùng lên, hai thân thể hợp làm một cùng trôi bồng bềnh….

Bảy tháng sau

Dạ Tử Đồng trải qua một ngày một đêm bị giày vò, cuối cùng vào lúc ba giờ sáng ngày thứ hai sinh chắt trai đầu tiên cho nhà họ Vân, ông cụ Vân vô cùng yêu thích, ôm chắt không muốn buông tay, Dạ Tử Đồng nằm trên giường sinh ngủ gần 7 tiếng, khoảnh khắc mở mắt ra, Vân Diệu Thiên đang ôm con, hình ảnh cha con hạnh phúc kích thích thần kinh thị giác cô.

Cuộc đời này, có được hai người đàn ông một lớn một nhỏ này, Dạ Tử Đồng biết cả đời này của cô hoàn toàn trọn vẹn.

“Bà xã, cực khổ rồi!”

“Có hai người, em tuyệt đối không vất vả, ông xã, cảm ơn anh!”

“Người nên cám ơn là anh, cám ơn em bà xã đã cho anh có được em và con, ông xã yêu hai người!”

Dạ Tử Đồng ôm con, rúc vào trong ngực chồng, cười hạnh phúc, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, họ đều nắm tay nhau cả đời, ông xã, duyên định tam sinh (Duyên ba đời), Dạ Tử Dồng em cũng chỉ thuộc về một mình anh, cảm ơn anh!

--- ------oOo---- -----

Hết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play