Editor: Mi Mặt Mèo

*****************

Lý Bách Nhiên đặt quà trong tay xuống, đột nhiên đứng lên ôm chầm lấy Hạ Diệc Sơ.

"Không phải, là em quá vui mừng, em không ngờ rằng chị lại tổ chức sinh nhật cho em như thế này."

Có một chút cơ hội ăn đậu hũ liền không buông tha, thật đúng là...

Hạ Diệc Sơ đầu đầy hắc tuyến, duỗi tay đẩy kẻ bám dính trên người mình ra:

"Mau ăn bánh kem đi, tôi đợi cậu cả buổi đói lắm rồi."

"Vâng." Lý Bách Nhiên gật gật đầu, hai người bắt đầu ăn bánh kem nhân trái cây.

Hạ Diệc Sơ lấy trong túi xách ra một ít gói thức ăn vặt lại còn ba lon bia nữa làm Lý Bách Nhiên càng thêm kinh ngạc.

Trong ánh mắt hoài nghi của Lý Bách Nhiên, Hạ Diệc Sơ mau chóng cất túi xách sang một bên, xé các gói thức ăn vặt, khui bia.

"Uống một ít nào."

Lý Bách Nhiên biết Hạ Diệc Sơ cũng như mình, một ly là gục nên ngăn cản cô nhưng mà Hạ Diệc Sơ bất chấp.

"Không sao, cùng lắm thì ngủ ở đây luôn." Cô rầm rì nói, ngẩng đầu nhìn không trung, gương mặt có chút điểm hồng.

"!!!"

Lý Bách Nhiên vừa cúi đầu đã thấy Hạ Diệc Sơ uống hết một lon bia. Cô ấy tuy say nhưng không khóc không nháo, an tĩnh ngồi ngắm sao, ngoan ngoãn cực kỳ.

Thần thái Hạ Diệc Sơ đã không còn sáng láng như mọi khi, lại toát lên một khí chất thuần khiết đến kỳ cục khiến người ta có chút mơ tưởng khác thường.

Lý Bách Nhiên hít sâu một hơi, áp chế những suy nghĩ cũng như biến đổi khí huyết trong người.

Lý Bách Nhiên gom đồ đạc bỏ vào túi xách của Hạ Diệc Sơ, dọn dẹp xung quanh rồi dùng giọng điệu dụ dỗ con nít để nói chuyện:

"Trừ Tịch, ngoan, em cõng chị, chúng ta về nhà thôi."

"Về nhà?" 

Hạ Diệc Sơ nhíu mày suy tư một chút, nghĩ đến chuyện mình đã chết, không có nhà để về nữa, tính nói gì đó nhưng một tia sóng điện xẹt qua não qua khiến cô không thể nói, thân thể không theo kiểm soát tự động dựa lên lưng Lý Bách Nhiên để hắn cõng về.

Hạ Diệc Sơ tuy mơ hồ nhưng cũng cảm thấy vừa rồi khá kỳ quái, sau đó lại cảm thấy dựa trên người Lý Bách Nhiên rất thoải mái nên thôi không nghĩ nữa mà ngoan ngoãn ngủ.

Giờ này không còn ai trên đường cái nữa, đèn đường kéo dài bóng dáng hai người.

Lý Bách Nhiên cảm nhận hơi thở ấm áp của cô phả vào cổ mình, bắt đầu tự trò chuyện:

"Chị, em vẫn luôn muốn cõng chị, cõng như thế này cả đời cũng được, sau này chị già rồi em vẫn cõng như thế này được không?"

"..."

"Chị không trả lời coi như đồng ý phải không?"

"..."

"Chị thẹn đến không nói thành lời nữa sao?"

"..."

"Em còn rất nhiều điều chưa nói với chị."

"......"

"Chị à, sao chị vô tâm quá vậy, một chút cũng không để ý đến tình cảm của em sao? Cũng giống như Chu Cù vậy, chị chẳng để ý gì cả."

"......"

"Nhưng thái độ của chị đối với Chu Cù có khác nha. Lúc trước cái tên Tô Tử Vân kia chị không thèm đếm xỉa, nhưng mà từ chối Chu Cù rồi trong lòng chị không vui phải không?"

"......"

"Mà em thấy có cái gì phải áy náy đâu, chị làm như vậy là đúng đấy. Nếu mà chị đồng ý thì sau này e là Chu gia không yên ổn đâu."

"......"

"Chị ngoan như vậy, em phải thưởng cho chị mới phải."

"......"

"Im lặng là đồng ý nha chị."

"......"

"1....2....3.... xem như chị cũng mong chờ phần thưởng haha."

"......"

Dọc đường đi, từ đầu tới cuối, một mình Lý Bách nhiên tự hỏi tự trả lời. Hạ Diệc Sơ ngủ như chết, chả biết hắn ta bô bô cái gì.

Chỉ còn Hệ thống 233 nghe Lý Bách Nhiên nói một mình như bệnh tâm thần. Nhưng mà nó chỉ là một Hệ thống, làm sao hiểu được khi yêu người ta có thể tâm thần đến cỡ nào.

Không nghĩ tới vị diện này Bug trở nên khùng khùng như vậy, tốt nhất là offline nếu không lại không biết phải chứng kiến thêm trò gì.

Lý Bách Nhiên không biết màn tự hỏi đáp vừa rồi của mình đã dọa cho hệ thống offline luôn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play