Mấy ngày nay Hạ Diệc Sơ luôn đưa đón Lý Bách Nhiên, buổi trưa cùng hắn đi ăn cơm, nghỉ ngơi trong chốc lát, đến chiều lại chờ hắn thi xong rồi đón về.
Hạ Diệc Sơ không lo lắng kết quả thi của Lý Bách Nhiên, từ đầu đến cuối cô đều không hỏi hắn làm bài như thế nào, chỉ là cô cảm thấy cần phải ở bên cạnh hắn để hắn biết rằng có một người luôn quan tâm, chăm sóc cho hắn.
Trái lại, Lý Bách Nhiên thi xong môn nào cũng đều kể lại cho Hạ Diệc Sơ biết cảm giác của mình khi làm bài.
Ngày thi cuối cũng là sinh nhật của Lý Bách Nhiên. Đúng như lời Hạ Diệc Sơ đã nói, các bạn học của Lý Bách Nhiên hẹn nhau tổ chức tiệc chia tay.
Không chỉ có lớp của Lý Bách Nhiên mà tất cả học sinh tốt nghiệp năm nay đều đến, có cả thầy cô chủ nhiệm các lớp và thầy hiệu trưởng nữa.
Nếu lúc này Lý Bách Nhiên vắng mặt thì thật sự không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Sau khi thi xong, Lý Bách Nhiên và Hạ Diệc Sơ về nhà tắm rửa nghỉ ngơi một chút chuẩn bị đi đến bữa tiệc thì có bạn học đến rủ đi cùng.
Mọi người đều biết Lý Bách Nhiên ít khi đi ra ngoài chơi với bạn bè, nên sợ rằng hắn sẽ không đi nhưng như thế thì không được, vì lớp còn có rất nhiều bạn gái muốn gặp mặt hắn.
Hạ Diệc Sơ vui vẻ tiếp mấy người bạn của Lý Bách Nhiên sau đó gần đến giờ hẹn thì đẩy Lý Bách Nhiên cùng đám bạn ra khỏi cửa.
Lý Bách Nhiên sụ mặt nhưng cũng đành đi cùng nhóm bạn.
Cả khối cuối cấp hội tụ đương nhiên là vô cùng náo nhiệt, mọi người kính rượu nhau, rôm rả một mảnh.
Có lẽ bởi vì sắp chia tay nhau nên trong lòng mỗi người ít nhiều đều có cảm xúc khác nhau, kể cả các thầy cô giáo nhìn đám học trò sắp trưởng thành, nét mặt cũng mềm dịu hơn.
Lý Bách Nhiên an tĩnh ngồi yên một chỗ, cúi đầu dùng bữa, tựa như ngăn cách với náo nhiệt bên kia.
Nhưng mà người vừa học giỏi lại vừa đẹp trai như hắn thì dù có ngồi yên một chỗ cũng liên tục có người đến mời rượu.
Cuối cùng đã đến lúc tiệc tàn, người không say đưa người uống say về.
Lý Bách Nhiên nhìn mọi người về hết mới rảo bước dọc theo con phố về nhà. Đi qua tàng cây, đột nhiên hắn dừng lại, trông thấy ở cuối phố Hạ Diệc Sơ trang điểm tỉ mỉ mỉm cười nhìn hắn, trên tay còn có một hộp bánh kem và một hộp quà tinh xảo.
Thấy Lý Bách Nhiên sững sờ đứng một chỗ, Hạ Diệc Sơ vội thúc giục:
"Đứng ngây ra đó làm gì? Mau đến đây, mười mấy phút nữa là sinh nhật 18 tuổi của cậu qua đi mất đó."
Lý Bách Nhiên lúc này mới tỉnh táo lại, chạy như bay đến chỗ Hạ Diệc Sơ.
Đêm đã gần khuya, ánh đèn chiếu rọi không gian, ngẫu nhiên sẽ có một chiếc xe chạy vọt qua.
Lúc này chạy về nhà mừng sinh nhật là không kịp nữa, nên Hạ Diệc Sơ kéo Lý Bách Nhiên chạy đến sân bóng rổ công cộng ở gần đó.
Hai người ngồi trên bậc thang lên xuống, Hạ Diệc Sơ giơ tay nhìn đồng hồ, cong mắt cười:
"Còn bảy phút nữa, còn kịp!"
Hạ Diệc Sơ nhanh chóng cắm nến lên bánh kem, đốt lửa, sau đó vừa hát bài hát mừng sinh nhật vừa mang bánh kem đến trước mặt Lý Bách Nhiên.
"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!"
"Mau ước đi, sau đó thổi nến!" Hạ Diệc Sơ lại thúc giục.
"Tôi muốn cùng Cố Trừ Tịch ở bên nhau, mãi mãi ở bên nhau đến trọn đời."
Lý Bách Nhiên nói thầm, rồi thổi một hơi tắt nến.
"Tặng cho cậu món quà nhỏ, mở ra xem đi."
"Cảm ơn." Lý Bách Nhiên cẩn thận mở gói quà, cố không làm hư giấy gói bên ngoài.
Là một chiếc đồng hồ đặc chế thủ công vô cùng tinh tế.
Lý Bách Nhiên thấy được ký hiệu của người chế tác bên dưới đồng hồ. Đây là vị chế tác có tiếng tăm, khi còn trẻ một năm chỉ nhận làm ba đơn mà thôi, bây giờ lớn tuổi sống ẩn dật luôn rồi.
"Sao vậy? Không thích ư?"
Hạ Diệc Sơ lúc này đã cắt bánh kem thành miếng nhỏ vừa ăn, nhìn Lý Bách Nhiên cầm đồng hồ trong tay mà không nói gì khiến cô ấy thấp thỏm trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT