Hạ Diệc Sơ tháo tạp dề trên người xuống, tính ra ngoài tìm thì cửa phòng mở ra, người bên ngoài nặng nề bước vào khác với bước chân trầm ổn ngày thường của Lý Bách Nhiên.
Hạ Diệc Sơ nhíu mày, quay đầu nhìn lại thấy một thân Lý Bách Nhiên đầy dấu giày, trên mặt bị đánh bầm tím.
Hạ Diệc Sơ tức khắc không vui. Lý Bách Nhiên chú ý được biến đổi trên khuôn mặt cô, không nói gì chỉ đứng ở cửa nhìn cô.
Hạ Diệc Sơ cất tạp dề, đi vào phòng Lý Bách Nhiên.
Lý Bách Nhiên đứng tại chỗ nhìn Hạ Diệc Sơ đi vào phòng mình, tay nắm chặt cặp sách, mất mát trong lòng, cho rằng cô ấy đã nổi giận.
"Nhanh đi vào xức thuốc!"
..Xức thuốc?
Lý Bách Nhiên nhìn kỹ lại mới thấy Hạ Diệc Sơ đi ra tay cầm theo hòm thuốc.
Lý Bách Nhiên lật đật thay giày rồi đi đến ngồi xuống sô pha.
Cô ngồi trên sô pha, đem thuốc đặt trên bàn, vén áo Lý Bách Nhiên lên, thân hình hắn gầy yếu nhưng tấm lưng rắn chắc, trải rộng vết bầm tím lớn bé, vết thương cũ vết thương mới chồng chéo, không có chỗ nào là không bị thương.
Hạ Diệc Sơ hít một hơi, nói: "Cởi quần áo!"
"Ah!" Lý Bách Nhiên lên tiếng, chậm chạp cởi áo ra.
Hạ Diệc Sơ nhìn cơ thể hắn mà đau lòng thay, còn nhiều chỗ sưng đỏ, chảy máu nữa. Cô rửa sạch vết thương, xức thuốc cho hắn, lúc này ít nhiều sẽ đau nhưng Lý Bách Nhiên một tiếng cũng không kêu, cơ thể cũng không nhúc nhích.
Không ngờ Lý Bách Nhiên dưới mí mắt mình lại xảy ra chuyện như vậy, Hạ Diệc Sơ nghĩ nghĩ càng tức giận, lực tay có hơi mạnh hơn khiến Lý Bách Nhiên nhíu mày, nói:
"Em không đánh trả!"
Hạ Diệc Sơ nghe câu này thật sự muốn đá mấy đứa nam sinh gây sự kia, cười lạnh:
"Không đánh trả thì hay ho gì sao? Bị đánh dễ chịu lắm à? Người ta đánh mình còn không đánh lại. Chỉ cần không gây chết người thì chuyện gì tôi cũng đứng ra bảo lãnh cho em. Lần sau còn không đánh lại thì đừng về đây nữa."
Hạ Diệc Sơ hung tợn mà nói.
Đây là lần đầu tiên Lý Bách Nhiên thấy Hạ Diệc Sơ nổi giận từ khi ở chung.
Trước kia, khi hắn bị đánh, bà nội chỉ yên lặng xức thuốc, rơi lệ vì hắn, sau đó khuyên hắn nên nhịn cho qua chuyện.
Hắn vẫn luôn nhớ kỹ lời bà nội nói.
Hiện tại, lời này của Hạ Diệc Sơ như cục đá ném vào mặt nước yên lặng, từng gợn sóng lan ra.
Cô ấy không ghét bỏ hắn, không đuổi hắn ra ngoài, thậm chí còn bảo hắn đánh trả lại.
Lý Bách Nhiên nắm lấy quần áo mình, giống như tìm một điểm tựa, môi mỏng nhấp nhấp.
Hạ Diệc Sơ vừa nói xong thì cũng cảm thấy câu nói này của mình không phù hợp lắm với địa vị hiện tại của cô, nên lập tức im lặng.
Hai người rơi vào yên lặng, Hạ Diệc Sơ không biết nửa người dưới của hắn có bị thương hay không, dù sao hắn cũng mười bốn tuổi rồi, nam nữ khác biệt nên cô đưa thuốc cho hắn về phòng tự xức.
Xong xuôi rồi hai người rửa tay ra ăn cơm.
Vì Lý Bách Nhiên bị thương lại còn phải làm bài tập nên Hạ Diệc Sơ thu dọn bàn ăn, rửa chén bát.
Ngày hôm sau, vào tiết sinh hoạt lớp, Hạ Diệc Sơ cố tình nhắc khéo hậu quả của việc đánh nhau, tuy không nói chuyện Lý Bách Nhiên bị đáng hôm qua nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc.
Ánh mắt Hạ Diệc Sơ lãnh đạm đánh một vòng qua mấy nam sinh đánh Lý Bách Nhiên khiến chúng chột dạ, cụp mắt xuống.
Hạ Diệc Sơ không chỉ mặt điểm tên ai cả, chỉ nói như vậy rồi chuyển đề tài, thần sắc cũng trở nên ôn hòa, cả lớp thở ra, bắt đầu náo nhiệt trở lại, từng người báo cáo tình hình tuần qua.
Lý Bách Nhiên ngồi an tĩnh làm bài tập, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hạ Diệc Sơ đang nói chuyện với một nam sinh, ý cười ôn nhu trên mặt, đôi mắt to sáng ngời, cả người tản ra hơi thở ấm áp.
Trong lòng Lý Bách Nhiên xẹt qua một ý nghĩ, chẳng qua không đợi ý nghĩ trở nên rõ ràng đã lập tức biến mất.
Hắn mờ mịt chớp mắt một cái, lại cúi đầu làm bài tập.
==================================
Sắp tới sẽ ít chương hơn nha các bạn vì mình đi học lại rồi. Vừa học vừa làm nên không có nhiều thời gian làm truyện nữa. Bạn nào có hứng thú edit truyện này chung với mình thì nhắn tin cho mình nha. Cảm ơn mọi người!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT