Sau khi ở chung với Lý Bách Nhiên, Hạ Diệc Sơ cảm thấy biểu hiện của hắn còn tốt hơn cô nghĩ. Hắn rõ ràng là con trai mà lại rất sạch sẽ, làm việc nhà có khi còn giỏi hơn con gái, có lẽ do hoàn cảnh sống mà ra.
Thường ngày, mỗi khi Hạ Diệc Sơ hết việc về nhà thì hắn đều đã chuẩn bị sẵn cơm nước chờ cô. Dù Lý Bách Nhiên ít nói, nhưng cô cũng không thấy hắn có biểu hiện bệnh tự kỷ hay trầm cảm gì cả.
Nếu là người khác sống trong hoàn cảnh như thế, không oán trời oán đất thì cũng sinh ra chán nản, tự ti. Nhưng Lý Bách Nhiên rất kiên nghị, trên người sinh ra một ý chí khát khao vươn lên, như ngọn cỏ mọc giữa đá tảng, chỉ cần có ánh mặt trời, sẽ luôn sinh trưởng.
Nguyên chủ Cố Trừ Tịch là người hiền lành, đối xử với ai cũng hòa nhã. Hạ Diệc Sơ đi vào thế giới này tuy thay đổi tính cách so với nguyên chủ nhưng đối với học sinh cũng không phải khó khăn gì, ở trong trường là giáo viên với học sinh, ra ngoài trường là bạn bè với chúng.
Đôi khi giờ học còn dư thời gian, Hạ Diệc Sơ lại tâm sự với học trò, chia sẻ chuyện này kia với chúng, khiến quan hệ cô trò càng tốt thêm.
Quan hệ của Hạ Diệc Sơ và Lý Bách Nhiên cũng khá kín đáo, ngoài một số vị lãnh đạo ra, những người khác đều không biết.
Nhưng mà cũng có vài học sinh tinh ý phát hiện Lý Bách Nhiên dạo này quần áo tươm tất, đi học về học đúng giờ, không nhếch nhác như xưa nữa.
Cũng không biết từ đâu truyền ra tin bà nội hắn đã mất, hiện tại hắn ở trong nhà Hạ Diệc Sơ, cùng đi cùng về mỗi ngày.
Tin này làm một đám nam sinh ầm ĩ cả lên, rõ ràng cô giáo Cố là nữ thần của bọn họ, sao lại ở cùng với một tên rác rưởi như thế. Nhất định là Lý Bách Nhiên không biết xấu hổ cứ dính lấy người ta mà cô giáo Cố không biết từ chối nên đã mang hắn về nhà.
Cô giáo Cố đáng thương...
Một đám nam sinh tới tuổi dậy thì, não hoạt động tốt thật.
Trong chốc lát, Lý Bách Nhiên đáng thương được Hạ Diệc Sơ nhận nuôi lại trở thành vì Lý Bách Nhiên mà cuộc sống Hạ Diệc Sơ trở nên đáng thương.
Hết thảy đều là do Lý Bách Nhiên gây ra!!!
Một đám nam sinh chung kẻ địch hẹn Lý Bách Nhiên tan học ra rừng cây phía sau trường.
Lý Bách Nhiên nhận được giấy hẹn, nhìn thoáng qua rồi ném đi. Hắn đương nhiên biết bọn này hẹn hắn làm gì, chính là muốn chỉnh hắn thôi.
Từ nhỏ đến giờ, từ nhà trẻ đến trung học, số lần bị bạn đánh không ít, hắn đã quen với những vết thương trên người.
Lý Bách Nhiên rũ mắt, lông mi dài rậm buông xuống, làm người khác không rõ hắn đang nghĩ gì.
Chuông tan học vang lên, Lý Bách Nhiên thu xếp cặp sách, đi về phía rừng cây nhỏ.
Một nam sinh mập mạp cười nói:
"Hôm nay tới nhanh nhỉ, lại đây cho tiểu gia nhìn một cái coi!"
Đám nam sinh đều vui cười chờ Lý Bách Nhiên tới gần. Đến lúc hắn tới gần thì thái độ mọi người thay đổi tức khắc, cả đám xúm tới tay đánh chân đá Lý Bách Nhiên.
Lý Bách Nhiên đã thành thói quen, chỉ ôm đầu, tùy ý cho chúng nó đánh.
Mấy đứa con trai hung hăng vừa đánh vừa mắng "Đê tiện!", "Rác rưởi!", "Có mẹ sinh mà không có mẹ dạy!"... Lý Bách Nhiên ôm đầu, không rên một tiếng.
Lý Bách Nhiên không phản kháng khiến đám nam sinh cảm thấy không hứng thú nữa, dần dần dừng tay, lúc bỏ đi ném lại một câu:
"Mau dọn khỏi nhà cô giáo Cố đi, nếu không tụi tao thấy mày một lần sẽ đánh một lần."
Lý Bách Nhiên nằm trên mặt đất, chờ bọn nó đi khỏi một hồi lâu mới bò dậy, vỗ vỗ quần áo dính đầy đất cát, nhặt cặp sách lên khập khễnh rời đi.
- -----------------------------------------------
Hạ Diệc Sơ chỉ có hai tiết chiều nay, tiết thứ ba cô ở lại giải quyết công việc sổ sách sau đó ra về.
Đây là lần đầu tiên Hạ Diệc Sơ về nhà sớm hơn Lý Bách Nhiên.
Hạ Diệc Sơ nghĩ đến tủ lạnh trống trải ở nhà nên đi siêu thị mua thêm chút thức ăn rồi về nhà nấu cơm.
Đến khi cơm nước xong xuôi vẫn chưa thấy Lý Bách Nhiên về, cô nhìn đồng hồ, đã qua giờ tan học một tiếng rồi.
Nhà này nguyên chủ thuê cố ý gần trường học để tiện di chuyển nên thời gian đi về cũng chưa tới mười lăm phút.
Lý Bách Nhiên sao giờ vẫn chưa về?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT