Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Mấy cái đuôi đó hẳn là tay chân của Tả Thừa tướng. Dám tiếp lệnh truy nã, xem ra bọn họ tu vi cũng không tầm thường.

Hạ Diệc Sơ và Qua Hàn không muốn to chuyện chỉ giáo huấn bọn họ một chút, nhanh chóng cắt đuôi rồi trở về.

Mấy ngày sau, Hạ Diệc Sơ cố ý thả tin tức của mình đến phủ Thừa tướng.

Triệu Thụy từ ngoài bước vào, nổi giận đùng đùng, xông thẳng vào thư phòng:

"Cha, mấy ngày rồi, còn không bắt con tiện nhân kia về sao?"

Tả Thừa tướng Triệu Lập Kỳ nhìn con trai hắn, trả lời:

"Con trai, cha đã dùng toàn lực, chỉ cần phát hiện ra nó, lập tức bắt về treo cổ, không hạ thủ lưu tình."

"Đã ba ngày rồi!" Triệu Thụy không kiên nhẫn.

Sự việc năm đó, tuy đã xử lý gần hết người liên quan, nhưng Triệu Thụy vẫn không thể quên sự sỉ nhục đó.

Không chỉ Triệu Thụy mà Triệu Lập kỳ cũng muốn đem Hạ Diệc Sơ băm thây vạn đoạn.

Nhưng mà mong muốn với thực tế có hơi chênh lệch, Hạ Diệc Sơ dù sao cũng là Huyễn Thú Sư, muốn bắt nàng, thật sự không đơn giản.

Triệu Lập Kỳ thở dài, "Con ráng chờ thêm một chút, chúng ta đã đợi được ba năm, vài ngày nữa há không đợi được sao?"

"Phụ thân, không phải con gấp, mà kỳ thật có rất nhiều người bên ngoài muốn giết ả nhưng bên trong lại nhân cơ hội này tiếp cận ả, muốn nhờ cậy ả. Ngay cả Hoàng thượng cũng phái Hộ Long vệ ra truy tìm ả. Chúng ta làm sao mới ra tay được đây?"

"Con nói cái gì? Hoàng thượng phái Hộ Long vệ đi à?" Ánh mắt Triệu Lập Kỳ hơi lóe.

"Đúng vậy! Con tận mắt trông thấy."

Triệu Lập Kỳ nghe xong lời này, không đáp, mà chìm vào suy tư.

Triệu Lập Kỳ cho ám vệ hẹn các đại thần khác gặp mặt vào buổi tối, thương lượng chuyện bức vua thoái vị, dù sao bọn họ chuẩn bị cũng đã lâu, không phải mới một hai ngày. Chẳng qua bọn họ chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Mà hiện giờ nghe được câu kia của Triệu Thụy, cũng không phải là không có cơ hội.

Hộ Long vệ đều đã ra ngoài truy nã tội phạm. Hai tướng quân nắm nhiều binh lực nhất lại ở biên ải xa xôi. Lúc này tấn công, sẽ không có nhiều thế lực đối kháng.

Bọn họ chờ ngày này đã lâu lắm rồi.

Tô Phó Thành cũng nằm trong số đó, chỉ nghĩ đến ngày sau vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, hai mắt sáng lên, quên mất tầng tầng nguy cơ...

==================================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play