Editor: Mi Mặt Mèo

******************

Tần Diệc Lãnh lạnh lùng ra lệnh cho chiếc xe đi đầu phóng lên, trực tiếp lao vào đám xác sống mà đi. Chiếc xe tông bay xác sống, người ngồi trong xe cũng bị xóc nảy chịu không nổi. Hạ Diệc Sơ nhíu chặt mày.

Các dị năng giả cũng từ trong xe công kích ra ngoài, tuy không thể giết hết bọn chúng nhưng cũng làm đám xác sống chậm lại. Dị năng hệ hỏa, hệ băng, hệ lôi liên tục công kích đan xen, màu sắc rực rỡ.

"Tần đại ca, không bằng chúng ta xuống xe giết bọn nó đi."

"Tần đại ca, đám xác sống tập trung ở phía trước rất đông, nếu cứ dùng xe tông chúng chắc chắn sẽ hỏng xe."

"Đổi chiếc xe thứ hai." Mấy người trong xe xin chỉ thị, Tần Diệc Lãnh lạnh giọng phân phó. Lập tức chiếc xe đi đầu tránh ra, để cho chiếc xe thứ hai tiến lên.

Xác sống càng ngày càng nhiều, dị năng giả vẫn luôn sử dụng năng lực của mình khiến cho tốc độ hồi phục không theo kịp, nhiều người sắc mặt đã trắng bệch, không kiên trì nổi nữa.

"Mọi người đợi ở chỗ này." Tần Diệc Lãnh dặn dò, nhanh chóng mở cửa xe, xoay người leo lên nóc xe. Tần Diệc Lãnh đứng trên nóc xe nhìn ra xa, cẩn thận quan sát mới phát hiện ra đám xác sống này dường như hành quân rất có trật tự, có vẻ như có người phía sau điều khiển.

Tần Diệc Lãnh híp mắt lại, trong đầu hiện lên một tia cơ trí rồi biến mất không kịp nhận ra.

Tần Diệc Lãnh phát động đại chiêu, vô số băng nhận từ trời rơi xuống, từng mảnh từng mảnh cắm vào đầu xác sống, đám xác sống phía trước nháy mắt ngã rạp xuống vô số. Băng nhận còn tiếp tục rơi xuống, đám xác sống liên tục ngã rạp.

Trương Hổ biết Tần Diệc Lãnh ở trên nóc xe giết vô số xác sống, đám thủ hạ của hắn cũng nhờ đó mà ý chí chiến đấu dâng trào, đáy mắt hắn trở nên lạnh lùng, cũng muống leo lên nóc xe.

Chẳng qua hắn vừa nhổm lên đã thấy đám xác sống hàng hàng lớp lớp ngoài kia khiến hắn chùn chân. Vì hắn nhấc chân lên không cao nên cơ bản không ai nhận ra sự khác thường.

"Lão Từ, lão Vương, dị năng của hai người thích hợp trong hoàn cảnh này nhất, hai người ra giúp Tần Diệc Lãnh đi." Trương Hổ nói với hai tên đàn em.

"Vâng, Trương đại ca, chúng em lên đây." Bị điểm tên, hai đàn em lập tức leo ra khỏi xe.

Có người hỗ trợ, Tần Diệc Lãnh cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều, có thời gian âm thầm quan sát bốn phía, nói với Từ Chính:

"Từ đại ca, lát nữa chuẩn bị tốt, khi tôi ra lệnh, anh trực tiếp xuất đại chiêu."

Tần Diệc Lãnh tuổi tuy nhỏ nhưng trong khoảng thời gian này kiến thức cùng bản lĩnh, quyết đoán, đã khiến Từ Chính tâm phục khẩu phục, hắn liền đáp ứng:

"Được!"

==============================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play