Trên váy của vị vương phi kia, thêu rất nhiều đóa mẫu đơn tinh
xảo, khiến Hề Hề hơi giật mình, không đoán được, sẽ có thể nhìn thấy
những sản phẩm thêu được gia công sống động khéo léo như vậy tại Nguyệt
Thị quốc. Vương phi còn đeo trên người những trang sức đặc trưng của
Nguyệt Thị quốc, còn váy áo lại may bằng thủ pháp của người Trung
Nguyên, cả hai kết hợp trên người nàng hài hòa đến lạ thường, không chê
vào đâu được!
Nhưng thứ làm cho Hề Hề sửng sốt nhất chính là dung mạo khuynh thành của nữ tử trước mắt.
Công tâm mà nói, Diệp Từ Dung rất xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân
của Nam Triều, nhưng vị vương phi này, tuy nhìn có hơi lớn tuổi một
chút, nhưng lại không hề kém cỏi so với Diệp Từ Dung, cũng vì tuổi hơi
lớn, nên không có vẻ ngây ngô khờ dại của một cô gái trẻ tuổi, thay vào
đó chính là sự dịu dàng tao nhã, vừa đoan trang vừa nhã nhặn, trái lại
càng mê hoặc người đối diện hơn.
Nàng có dáng người xinh xắn lanh lợi, da trắng mịn màng, không có
chút dấu tích nào của sa mạc cát bụi, hàng mi dài nhọn, đôi mắt sống
động đa tình, nhất là ánh mắt khi nhìn Ô Á Tô, trong đôi mắt liền giống
như mặt hồ yên tĩnh chốc chốc nổi lên gợn sóng nhu hòa.
Nữ tử này có dáng vẻ như nước!
Hề Hề không nghĩ rằng vương phi của Nguyệt Thị quốc lại là một người ôn nhu như nước, vừa điềm đạm vừa thanh tao như thế.
Hơn nữa, Hề Hề trước sau vẫn cảm thấy, nàng không giống người Nguyệt Thị quốc.
Người Nguyệt Thị dáng người hơi cao, làn da lại ngăm đen, mũi cao
nhưng không thẳng, mắt to mà môi thì dày. Còn vị vương phi này, làn da
của nàng trắng nõn, mũi thẳng, miệng anh đào chúm chím, đôi mắt thanh
lệ, nhìn thế nào cũng thấy giống người Trung Nguyên.
Một nữ tử mong manh như vậy lại có thể chịu đựng được bão cát của sa
mạc ư? Lại nhìn đến ánh mắt đầy thâm tình của Ô Á Tô nhìn nàng, Hề Hề
liền hiểu ra, vì nàng, Ô Á Tô sẽ nguyện ý làm bất cứ điều gì, mà nàng,
chỉ cần tựa vào vai Ô Á Tô, bão cát, giá rét gì đó, đều không còn đáng
sợ nữa.
Hề Hề kinh dị đánh giá qua vị vương phi, không ý thức được vương phi cũng đang đồng thời tinh tế đánh giá Hề Hề.
Tuy nói nhìn không rõ dung mạo của Hề Hề, nhưng đôi mắt trong trẻo
như dòng nước kia vẫn rất rõ ràng, không ngừng trôi nổi gợn sóng lăn tăn vô cùng xinh đẹp.
Vẻ mặt của Ô Á Tô mang theo vẻ thần thánh trang nghiêm, kính cẩn thi
lễ với Hề Hề, nói: “Ô Á Tô và Linh Lung vương phi của Nguyệt Thị quốc
cung nghênh Thư Mã Thánh Nữ, cung chúc Tuyết Sơn ngàn năm vĩnh tồn, mãi
mãi bảo hộ cho sự bình an giàu có của thảo nguyên!”
Linh Lung vương phi cũng theo Ô Á Tô, hướng về hề Hề khẽ thi lễ:
“Không nghĩ Thư Mã Thánh Nữ sẽ giá lâm tiểu quốc, thật sự là một vinh
hạnh lớn cho chúng ta.”
Hề Hề chào đáp lễ, nói: “Tuyết cung hiển nhiên có thể vĩnh tồn, vì
thảo nguyên mà duy trì sự bình an thịnh vượng! Vương thượng và vương phi không cần đa lễ, ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua đây, muốn ở lại đây
nghỉ tạm vài ngày, phải làm phiền vương thượng và vương phi rồi!”
Ô Á Tô và vương phi có chút sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau một cái,
nhưng sau đó lại lập tức mỉm cười nói: “Thư Mã Thánh Nữ khách khí, bản
vương và vương phi cầu còn không được ấy chứ.”
Kế tiếp, Linh Lung vương phi liền đích thân dẫn theo Hề Hề và các thị nữ đi cùng nàng, bố trí cho các nàng ở Phượng Nghi các. Phượng Nghi các là một thiên điện xa hoa lộng lẫy, bài trí vô cùng tao nhã của hoàng
cung, trong sân cây vươn cao sừng sững, phượng vĩ um tùm, hoa nở vô cùng đẹp mắt, mùi hương thơm ngát.
Sau khi an bài mọi thứ ổn thỏa, Linh Lung vương phi đang có ý muốn tổ trức yến tiệc để tiếp đãi Hề Hề. Hề Hề lại lạnh lùng từ chối, tuy sớm
đã biết, Tuyết Sơn Thánh Nữ rất được tôn sùng ở thảo nguyên, nhưng Hề Hề lại có chút không thể thích ứng được điều này.
Ban đêm, Phượng Nghi các thắp đèn sáng rực, vương phi phái đến mấy
cung nữ, để chuẩn bị điểm tâm và hầu hạ Hề Hề tắm rửa. Hề Hề nhìn thấy
liền nhíu mày, nếu đông người như thế, nàng làm sao có thể làm việc
được, nên gọi mấy cung nữ lại nói: “Người của Tuyết cung xưa nay thích
yên tĩnh, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi hết đi, không có chuyện gì, thì
đừng tùy tiện vào đây!”
Quản sự của các cung nữ rất khó xử, dịu giọng đáp: “Vương phi căn dặn bọn nô tỳ hầu hạ Thư Mã Thánh Nữ, chúng nô tỳ sao có thể…”
Hề Hề toàn thân váy áo trắng, khuôn mặt phát lạnh, giọng điệu trong
trẻo mà lạnh lùng, “Ngươi cứ bẩm báo vương phi, Thư Mã Thánh Nữ đã nghỉ
ngơi sớm là được.”
Sương Nhi và Nhứ Nhi rất thông minh, lập tức quát: “Các ngươi còn không mau lui xuống!”
Bọn cung nữ nghe vậy, chốc lát đã lui hết xuống, trong điện chớp mắt chỉ còn sự yên tĩnh.
Không lâu sau, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.
Sưng Nhi mở cửa ra, ngoài cửa, ánh trăng đã lên cao, chiếu ra ánh
sáng trong trẻo lạnh lùng, một cung nữ dung mạo xinh đẹp, bưng theo một
khay trà nói: “Linh Lung vương phi lệnh cho nô tỳ pha ít trà tặng cho
Thánh Nữ.” Rồi thấp giọng nói tiếp, “Tuyết Sơn vắng vẻ, hàn mai bừng nở tươi đẹp.”
Sương Nhi đáp: “Thiên hạ muôn dân, trọn đời bình an.” Dứt lời, hai người nhìn nhau cười, Sương Nhi liền mời cung nữ kia đi vào.
Ánh nến chiếu sáng bóng dáng xinh đẹp ngồi trên giường của Hề Hề, thị nữ bước nhanh đến trước mặt Hề Hề, cung kính thi lễ: “Phượng Nhi bái
kiến thánh chủ!”
Dưới ánh nến, dung mạo của nữ tử kia hiện ra vô cùng rõ ràng, nàng là người Nguyệt Thị quốc, nước da nâu sạch sẽ, đôi mắt to linh hoạt, hàng
mi dày và dài.
Hề Hề khẽ gật đầu nói: “Đứng lên đi!”
Hề Hề lần này đến Nguyệt Thị quốc, Thánh Sư đã đem những mật thám của Tuyết Sơn giao lại cho Hề Hề.
Hề Hề có từng nghe nói về Phượng Nhi, nàng là nữ quan của Nguyệt Thi
quốc, làm việc rất giỏi, rất có năng lực, không đoán được nàng hóa ra
còn trẻ tuổi như thế.
“Phượng Nhi, bản cung lần này đến Nguyệt Thị quốc là vì mục đích gì,
chắc người đã biết, trong hoàng cung Nguyệt Thị, ngươi có thấy chỗ nào
khả nghi không?”
“Hoàng cung luôn rất an bình, Linh Lung vương phi có phương pháp duy
trì trật tự nội cung rất tốt, cho dù bên ngoài có đang đánh giặc, thì
nơi này cũng không bị ảnh hưởng gì, thế nhưng thời gian gần đây, vương
phi có dẫn vào hoàng cung một đệ đệ, bên cạnh hắn có ít tỳ nữ và thị vệ, theo thuộc hạ thăm dò, võ công của những người này tuyệt không phải
hạng tầm thường.” Đôi mắt Hề Hề lóe sáng, vị đệ đệ kia của vương phi, có khi nào chính là hoàng đế Nam Triều – Hàn Tuyên hay không, còn mấy thị
vệ, cung nữ mới kia, rất có thể là người do Lãnh Nguyệt sắp xếp vào.
“Phượng Nhi, bọn họ tới từ khi nào?” Hề Hề hỏi.
“Là đến từ khoảng nửa tháng trước!”
Nửa tháng trước,
Hề Hề có chút thất vọng, hoàng đế Hàn Tuyên mất tích từ năm ngày
trước, vậy người đó không thể là Hàn Tuyên, vậy chẳng lẽ thật sự là đệ
đệ của vương phi sao?
“Phượng Nhi, vương phi này có lai lịch thế nào?” Đệ đệ của nàng là người Trung Nguyên, vậy chắc nàng cũng là người Trung Nguyên.
“Là trong một lần Ô Á Tô đến Trung Nguyên du ngoạn, đã gặp gỡ Linh
Lung vương phi, nghe nói hai người vừa gặp đã yêu, Linh Lung vương phi
liền theo Ô Á Tô đến Nguyệt Thị quốc. Nàng đến đây đã được tám năm. Linh Lung vương phi vô cùng tài hoa, người cũng như tên, tâm hồn “linh
lung”, nàng ở Nguyệt Thị quốc mấy năm, giúp Nguyệt Thị quốc cải cách rất nhiều. Nàng khởi công xây dựng thủy lợi, khai hoang đồn điền. Nàng còn
mang đến đây một số loài cây của Trung Nguyên, dần dần chúng trở thành
lương thực không thể thiếu của dân chúng Nguyệt Thị quốc.” Giọng nói của Phương Nhi trầm thấp thanh nhã, không nhanh không chậm hồi bẩm.
Hề Hề lại đột nhiên nhớ đến y phục thêu thùa vô cùng tinh xảo trên
người vương phi, “Nói vậy, hẳn thuật thêu hoa cũng là nàng mang đến.”
“Vâng, đúng vậy, Linh Lung vương phi là một người có tính tình hiền lành, từng đích thân dạy cho các thị nữ thêu hoa.”
Hóa ra Nguyệt Thị quốc được Hán hóa là nhờ công lao của nàng.
Nữ tử này xem ra đã làm không ít chuyện cho Nguyệt Thị quốc, thế
nhưng nàng lại là người Nam Triều, Hề Hề linh cảm được, nàng và Lãnh
Nguyệt nhất định có liên quan đến nhau.
“Phượng Nhi, ngươi cứ tiếp tục công việc của mình, bản cung phải ở
nơi này để điều tra Hàn Tuyên đang ở đâu.” Hề Hề thản nhiên nói, đôi mắt xinh đẹp sâu không thấy đáy.
Phương Nhi gật đầu, đem trà nước đặt nhẹ lên bàn, rồi thi lễ nói:
“Vậy, Phượng Nhi xin cáo lui, nếu ở đây quá lâu, sẽ khiến người khác
nghi ngờ mất.”
Hề Hề gật đầu nói, “Ngươi đi đi, cẩn thận một chút!”
Phượng Nhi bước ra khỏi cửa, bóng dáng nhẹ nhàng, thoát cái đã biến mất dưới ánh trắng.
Hề Hề lệnh cho Sương Nhi thổi tắt nến, ngồi trong bóng tối, lòng dạ
rối loạn. Nàng luôn có cảm giác, Hàn Tuyên đang ở trong hoàng cung
Nguyệt Thị quốc, hơn nữa còn là do Lãnh Nguyệt cướp hắn đi.
Quan hệ giữa Nguyệt Thị quốc và Lãnh Nguyệt, quyết không chỉ đơn giản là hợp tác, mà sâu hơn thế rất nhiều. Còn Linh Lung vương phi kia, dù
là người hiền lành thật sự, nhưng rất có thể, nàng chính là người của
Lãnh Nguyệt.
Tám năm trước đã đến Nguyệt Thị quốc, Hề Hề đầu như bị sét đánh
trúng, nếu nàng thật sự là người của Lãnh Nguyệt, vậy thì Lãnh Nguyệt
thật đáng sợ, chẳng lẽ hắn đã dàn xếp kế hoạch này suốt tám năm qua,
hoặc cũng có thể là lâu hơn thế nữa?
Tám năm trước, Lãnh Nguyệt bao nhiêu tuổi? Chỉ mới hơn mười tuổi,
nhưng đã có thể tính toán nhìn xa đến vậy, Hề Hề không khỏi bội phục.
Đêm nay mặt trăng rất đẹp, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, đổ xuống bên trong căn phòng.
Hề Hề gọi Sương Nhi và Nhứ Nhi đến, nói: “Hai người các ngươi cùng ta đi ra ngoài một chút!”
Ngoài cửa, ánh trăng thưa thớt hơn, trôi chảy thành từng dãi ánh sáng trong trẻo giữa màn đêm yên tĩnh.
Hề Hề ngẩng đầu, liền bắt gặp một bầu trời đen đặc, không có lấy một
bóng mây, chỉ có một vòng trăng sáng, thật tròn trịa bắt tại không
trung.
Hề Hề bấy giờ mới nhớ ra, đêm nay đã là mười lăm.
Đêm trăng tròn, là lúc toái tâm phát tác! Toái tâm trên người sợ sẽ độc phát bất cứ lúc nào.
Hoàn Nhan Liệt Phong dùng cách này để mỗi đêm mười lăm nàng phải nhớ đến hắn.
Hề Hề lấy từ trong ngực ra một viên thuốc giải, giải dược có màu của
máu, đó chính là máu của Hoàn Nhan Liệt Phong. Toái tâm độc phải dùng
máu để làm thuốc dẫn.
Ánh trăng đưa tình không chút tiếng động đổ xuống, mang theo mùi hoa nồng đậm phả vào người nàng.
Hề Hề khẽ thở dài, những đêm như thế này, chính là thời gian khắc của đoàn viên, nhưng Hề Hề không có tâm trí nào để nghĩ đến đoàn tụ sum
vầy, thay vào đó là tràn ngập gợn sóng đau thương.
Thiên hạ nếu loạn, bản thân nàng cũng không thể bình yên.
Hề Hề cùng Sương Nhi và Nhứ Nhi xuyên qua ánh trăng trong viện, đi ra ngoài.
Cả hoàng cung yên tĩnh không một tiếng động, thi thoảng lại có một cung nữ, hướng về Hề Hề thi lễ.
Không có ai cản trở Hề Hề, có lẽ là do mọi người đều rất cung kính
Thánh Nữ, cũng có lẽ do Ô Á Tô sớm đã hạ lệnh xuống, Hề Hề ở trong hoàng cung, quang minh chính đại tản bộ.
Màn đêm càng lúc càng sâu hơn, Hề Hề chợt nghe thấy một giọng nói
ngân nga thở dài, tiếng thở dài kia nghe thật thê lương, tựa hồ chất
chứa trong ấy muôn vàn thâm tình, thở dài kia cũng nghe như bất đắc dĩ,
sự bất đắc dĩ ấy lại làm người ta chua xót.
Hề Hề không khỏi dừng chân lại lắng tai nghe, âm thanh ấy là truyền ra từ một nơi trong khu vườn.
Tiếng thở dài qua đi, theo sau, lại có tiếng ngâm thơ lại vang lên.
Đó chính là một khúc… Kể tâm sự.
Chốc chốc gặp lại hoa dưới ánh trăng
Buồn phiền ngăn trở thái dung
Huống hồ tỉnh rượu mộng đoạn, hoa tàn nguyệt mông lung