Hiển nhiên là do có một hạt giống nào đó vô tình rơi xuống nơi này, nên cây mới nảy mầm và lớn lên ở đây.
Đây là đỉnh núi, so với tùng bách sinh trưởng dưới chân núi, nơi đây
khí hậu khắc nghiệt hơn rất nhiều, phải chịu nhiều giông gió giá lạnh
hơn. Dù vậy, nó vẫn sinh trưởng vô cùng tốt tươi, không chịu khuất phục, vươn thẳng lên trời cao.
Bởi vì căn bản nó không có sự lựa chọn, cũng càng không thể thay đổi
vận mệnh của bản thân, nó chỉ có thể bướng bỉnh lớn lên, không chịu thua trước số phận.
“Vì nó không khuất phục trước mưa gió bão táp, vì trên đỉnh đầu nó
vẫn là trời xanh mây trắng, nên nó vẫn bướng bỉnh sỉnh trưởng ở đây!” Hề Hề chậm rãi nói, dưới ánh trăng, ánh mắt của nàng thấu hiểu.
Thánh Sư tán thưởng gật đầu, nói: “Nó đứng ở chỗ này, đuổi theo vầng
thái dương ở trên cao, tuy rằng phải hứng chịu cuồng phong giá lạnh,
sống trong cô độc tịch mịch, nhưng lại có thể gặt hái ánh trăng và sao
trời, được mây trắng an ủi vỗ về.”
Giọng nói già nua mẫn tuệ vờn quanh đỉnh núi.
Có chăng, bản thân đã từng trải qua cơ cực, thoát thai hoán cốt mới có thể lĩnh ngộ sáng tỏ được những chuyện này?
Hề Hề đứng lặng dưới tán cây, bàn tay ngọc vuốt ve thân cây, cảm nhận thân cây sần sùi lởm chởm phủ đầy tang thương, đôi mắt mải miết.
Nàng biết, Thánh Sư đang ám chỉ chức trách của nàng, trải qua mấy ngày nay, nàng cũng càng hiểu thêm về sứ mệnh của bản thân.
“Thánh Sư, vì bình an của thiên hạ, vì an nguy của dân chúng, Hề Hề
nguyện ý cống hiến sức lực nhỏ bé của mình.” Hề Hề quay đầu nhìn Thánh
Sư nói.
Thánh Sư khẽ gật đầu: “Hề Hề, ngươi chắc cũng biết, ngươi vốn là người Nam Triều!”
“Người Nam Triều?” Cho tới hiện tại, Hề Hề vẫn luôn hoài nghi mình là người Nam Triều, bởi vì lúc nào nàng cũng có cảm giác Nam Triều rất
thân thiết với mình. Nhưng nàng lại sống ở Tuyết Sơn, còn làm Thánh Nữ,
nên không dám tin vào điều mình nghĩ.
Không thể tưởng tượng, nàng đúng là người Nam Triều, song bà bà lại
chẳng nói với nàng, vì sao bà bà lại mang nàng đến Tuyết Sơn, cha mẹ của nàng là ai, những vẫn đề này đồng loạt xuất hiện trong đầu nàng.
Hề Hề không nhịn được liền hỏi: “Thánh Sư, người biết thân thế của Hề Hề, vậy người có biết cha mẹ của con là ai không?”
Thánh Sư im lặng một lúc lâu, rồi mới nói tiếp: “Vấn đề này, ngươi nên trực tiếp đi hỏi bà bà của ngươi.”
“Thánh Sư, người có biết bà bà hiện tại đang ở đâu không?” Hề Hề ánh mắt tha thiết chờ mong hỏi.
Thánh Sư nói: “Sau này ngươi sẽ gặp lại bà bà của ngươi, người sẽ nói cho ngươi biết thân thế của mình. Hôm nay ta sở dĩ cho ngươi biết mình
là người Nam Triều, mục đích là để nói cho ngươi biết, ở Tuyết Sơn, có
rất nhiều các nữ tử đến từ các dân tộc khác nhau, nhưng nay đều là người một nhà, cho nên nếu Nam Triều loạn, thiên hạ cũng sẽ loạn. Chắc ngươi
cũng đã phát hiện ra, tinh tượng hiện tại đang rất khác thường rồi đúng
không?”
Hề Hề khẽ gật đầu: “Đế tinh Nam Triều càng lúc càng suy yếu, vậy có
chăng là hoàng đế Nam Triều sắp gặp đại họa, trước khi trở về Tuyết Sơn, Hề Hề đã nghe được một tin tức, hoàng đế Nam Triều ngự giá thân chinh,
ít ngày nữa sẽ đến Túc Châu.”
“Không vội, trước cứ xem mọi thứ diễn biến ra sao đã!” Thánh Sư nói.
Trăng lạnh không tiếng động, lặng yên tỏa sáng vằng vặc trên trời
cao, trăng sao thật gần với người bên dưới, tựa như chỉ cần vươn tay là
có thể hái xuống, thế nhưng lại vĩnh viễn không thể chạm đến ánh trăng
kia. Trên đỉnh núi, gió lạnh thấu xương, thổi bay vạt áo và mái tóc đen
của Hề Hề. Y phục và mái tóc bay loạn trong gió, thật giống với lòng của nàng lúc này, có phần mênh mông.
Tuyết Sơn vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng trong lòng mỗi người lại không thể phẳng lặng như mặt hồ ngày thường.
Mỗi ngày, đều có tin tức của hoàng đế Nam Triều truyền về nơi Hề Hề.
Ngày mười một tháng ba, xe ngựa của hoàng đế Nam Triều ngự giá đến
ngoại ô Túc Châu, đi theo còn có một sủng phi của hoàng đế, quan văn và
tướng quân thiện chiến. Nam Triều hoàng đến không giống đến đánh giặc,
mà giống như đến biên quan săn bắn giải sầu hơn.
Khi hoàng đế Nam Triều đến Túc Châu, Hoàn Nhan Liệt Phong đã sớm hạ
lệnh rút binh khỏi Túc Châu, tựa như không chút quyến luyến gì với việc
công hạ thành trì nơi này.
Hề Hề không đoán được Hoàn Nhan Liệt Phong sẽ rời khỏi Túc Châu, điều này khiến nàng rất phấn chấn. Hóa ra Liệt Phong cũng không như ngoài
miệng đã nói, quyết chiến một trận với hoàng đế Nam Triều. Hắn vốn dĩ
cũng không giống như truyền thuyết đã đồn đại, độc tài hiếu chiến.
Có thể giằng co với Nam Triều, cũng chỉ có quân đôi Bắc Thương quốc
của Hoàn Nhan Liệt Phong. Chỉ cần Hoàn Nhan Liệt Phong không đánh nữa,
thiên hạ liền sẽ không lo đại loạn. Uyển Lan quốc và Nguyệt Thị quốc chỉ là hai tiểu quốc, không đủ sức gây ảnh hưởng.
Thế nhưng, Hề Hề đã sai.
Mười hai tháng ba, Nam Triều hoàng đế dẫn theo binh đội, liên tục chiến đấu ở phía Tây Túc Châu, hướng tới Long thành.
Đóng quân ở Long thành là Nguyệt Thị quốc và Uyển Lan quốc, Nam Triều ở Long thành, chiến đấu kịch liệt với Nguyệt Thị và Uyển Lan quốc suốt
hai ngày, thu hồi lại được Long thành. Nhưng khi màn đêm buông xuống,
hoàng đế Nam Triều lại bí mật mất tích.
Nam Triều hoàng đế mất tích! Đối với Nam Triều mà nói, không nghi ngờ là một đại họa từ trên trời giáng xuống.
Nhưng có thể từ mười vạn đại quân, cướp mất hoàng đế, bên cạnh hoàng
đế hẳn có người bảo vệ, không biết là thuộc hạ của ai ra tay, là Hoàn
Nhan Liệt Phong? Hay là Uyển Lan và Nguyệt Thị quốc? Hoặc cũng có thể là người của Lãnh Nguyệt?
Hề Hề cho rằng Hoàn Nhan Liệt Phong sẽ không thèm làm chuyện này, như vậy chỉ có thể là Lãnh Nguyệt, bởi vì Lãnh Nguyệt đã sớm thao túng
Nguyệt Thị và Uyển Lan quốc.
Thánh Sư xem tinh tượng phát hiện, tuy đế tinh càng lúc càng yếu đi,
nhưng vẫn chưa tắt, chứng tỏ Hàn Tuyên vẫn chưa bị giết chết, chỉ bị
nhốt ở nơi nào đó thôi.
Ngày thứ hai, Thánh Sư giao cho Hề Hề một nhiệm vụ, chính là tìm kiếm Hàn Tuyên về.
Nguyệt Thị quốc và Uyển Lan quốc là hai nước có mối nghi ngại lớn
nhất, nên Hề Hề mang theo Sương Nhi và Nhứ Nhi trước là đi đến Nguyệt
Thị quốc.
Từ sau khi Ngữ Lam và Nhã Lục bị bắt, Sương Nhi và Nhứ Nhi vẫn luôn
đi theo Hề Hề. Hề Hề tin tưởng, có một ngày sẽ có thể cứu Ngữ Lam và Ngữ Lục quay về.
Năm ngày sau, Hề Hề đã đến Thương Vân, thành đô của Nguyệt Thị quốc.
Đây là một thành đô cổ xưa xây bằng đá tảng, nằm trên một sa mạng, nhìn qua tang thương nhưng thật ra rất chắc chắn.
Bắc Thương quốc lập quốc sau, chinh chiến khắp thảo nguyên, thu phục
sáu tiểu quốc, thống nhất hai mươi thị tộc, nhưng trừ bốn tiểu quốc ở
phía Tây này. Hề Hề trước đây không hiểu vì sao lại như thế. Hôm nay vào thành, mới hiểu ra, Nguyệt Thị quốc tuy ở giữa sa mạc, nhưng dân chúng ở đây lại rất chất phác giản dị, nhà nhà an cư lạc nghiệp, cuộc sống vô
cùng bình yên, không giống như một dân tộc dũng mãnh thiện chiến.
Đây có lẽ là nguyên nhân khiến cho Liệt Phong không tiến công Nguyệt Thị quốc.
Trên đường đi, Hề Hề bắt gặp y phục của người dân nơi đây có chút hao hao người Hán, điều này khiến cho Hề Hề rất sửng sốt.
Mấy nữ tử đi qua Hề Hề, vì để tránh bão cát xâm nhập, nên che kín mặt bằng khăn lụa, chỉ để lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.
Hề Hề vào cung gặp quốc vương và vương phi của Nguyệt Thị quốc.
Ngày ấy Hề Hề gặp gỡ vương tử Ô Á Tô ở trong phủ Hoàn Nhan Liệt
Phong, hắn chỉ là một tiểu vương, hiện tại đã lên ngôi quốc vương, hắn
nghe nói có Tuyết Sơn Thánh Nữ ghé thăm, nên đã cùng vương phi của mình
ra nghênh đón.
Ô Á Tô dáng vóc thon dài, dung mạo tuấn tú, đầu đội mũ vàng, thần
thái sáng sủa, mày mặt trong trẻo khôi ngô. Toàn thân khoác áo bào màu
nâu, tiêu sái tuấn dật.
Đi bên cạnh Ô Á Tô chính là vương phi của hắn, nàng có dáng vẻ xinh
xắn lanh lợi, mặc trên người váy áo bằng lụa màu đỏ, bên ngoài khoác áo
tơ tằm có đan kiểu giống một tấm lưới, trên áo thêu hoa mẫu đơn, rất phù hợp với dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT