Bài thơ theo gió bay vào tai Hề Hề, mấy câu thơ kia vô cùng cuốn hút,
làm nàng nghe xong cũng sầu não theo. Ánh trắng trong trẻo, bóng dáng Hề Hề mông lung đứng đó, lòng dâng lên từng hồi u sầu.
Không biết người đang ngâm thơ sau bức tường kia là ai, có lẽ là một
người xa lạ nàng không hề quen biết, nhưng lại có tâm sự rất giống với
nàng.
Đêm trăng tròn là lúc đoàn viên, cũng là lúc thương tâm nhất.
Trong lòng bỗng nhiên như bị búa tạ giáng cho một đoàn, cảm giác đau đớn nhanh chóng lan tràn, làm cho Hề Hề có chút không chịu nổi. Sương Nhi
Và Nhứ Nhi cảm nhận được sự bất thường của Hề Hề, vội vàng lấy viên
thuốc từ ngực áo Hề Hề ra.
Hề Hề dùng đôi tay run rẩy nhận lấy viên thuốc, cho vào trong miệng.
Lại lờ mờ nghe thấy người kia ngâm tiếp mấy câu thơ: “Đừng hỏi, sợ tương tư, tương tư còn thêm hận. Xuân thủy đong đầy bờ đê… hồi ức về người
nơi đình các, lâu nay cắt đứt thư tín cách biên cương.”
Đừng hỏi, sợ tương tư, tương tư còn thêm hận
Câu thơ này quả thật rất chính xác.
Hề Hề chịu đựng đau đớn, được Sương Nhi và Nhứ Nhi dìu về Phượng Nghi
các. Viên thuốc kia bắt đầu có tác dụng, cảm giác đau đớn cuối cùng cũng dịu xuống, trán Hề Hề đã lấm tấm đầy mồ hôi lạnh.
Hề Hề xoa xoa ngực, âm thầm thề, từ nay về sau, nàng sẽ không bao giờ… nhớ đến kẻ kia nữa.
Hai ngày tiếp theo ở Nguyệt Thị quốc, Sương Nhi, Nhứ Nhi và Phượng Nhi
dò la khắp nơi, những vẫn không tìm ra nơi nào trong hoàng cung khả
nghi, có thể nhốt được người,
Nếu Nam Triều hoàng đế Hàn Tuyên bị nhốt trong hoàng cung, bằng những
tay mắt của Phượng Nhi nơi đây, không thể không tìm ra dấu vết nào.
Chẳng lẽ Hàn Tuyên thật sự không có ở Nguyệt Thị quốc, mà ở Uyển Lan
quốc, hoặc cũng có thể đang ở Nguyệt Thị quốc nhưng lại không bị nhốt
trong hoàng cung này, còn khả năng cuối cùng chính là hắn đã bị giết
chết.
Hề Hề lần lượt loại trừ từng khả năng.
Khả năng hoàng đế Nam Triều đang ở Nguyệt Thị lớn hơn. Bởi vì từ Nam
Triều đến Uyển Lan quốc xa hơn so với đến Nguyệt Thị quốc. Lãnh Nguyệt
sẽ không đi xa như thế, bởi vì nếu đi đường dài, sẽ tốn khá nhiều thời
gian, đã vậy còn rất mạo hiểm. Hơn nữa, nhốt hoàng đế trong hoàng cung,
sẽ an toàn hơn, vì trong hoàng cung vốn có nhiều hộ vệ canh giữ, nếu ở
nơi khác sợ là sớm bị mật thám của Nam Triều tìm ra. Cuối cùng khả năng
bị giết là rất thấp.
Hoàng đế nếu bị giết, sẽ chẳng có lợi ích gì cả, nhưng nếu giữ hắn trong tay, sẽ có rất nhiều giá trị. Một người tính toán tỉ mỉ như Lãnh
Nguyệt, tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngốc nghếch như thế.
Hề Hề tin tưởng Hàn Tuyên vẫn còn đang ở trong hoàng cung này, thế nhưng rốt cuộc là ở nơi nào?
Hề Hề đột nhiên nghĩ đến người ngâm thơ, khi ấy đúng lúc nàng bị phát
độc, nên đã quên tìm hiểu, lúc này mới chợt nhớ ra, nên kêu Sương Nhi
lại hỏi: “Sương Nhi, đã tìm hiểu về người ngâm thơ đêm đó chưa?”
Sương Nhi đáp: “Thuộc hạ đã tìm hiểu rõ ràng rồi ạ, người kia ở Phong
Lâm các, nơi đó chính là chỗ ở của đệ đệ Linh Lung vương phi, có lẽ
người ngâm thơ chính là hắn.”
Đệ đệ của Linh Lung vương phi, một người Nam Triều, hắn có thể là hoàng đế không?
Hiện tại không phát hiện ra mang mối giam giữ Hàn Tuyên trong hoàng
cung, nhưng nếu hắn vốn không hề bị nhốt, mà là quang minh chính đại ở
trong hoàng cung dưới thân phận đệ đệ của vương phi thì sao?
Tuy nói ngày đệ đệ của vương phi đến và ngày hoàng đế mất tích không
khớp nhau, nhưng đã cố ý sắp xếp, thì chuyện này cũng không khó khăn gì.
Nếu Linh Lung vương phi đã toan tính từ trước, hiển nhiên có thể cho
người giả mạo làm đệ đệ mình từ Nam Triều đường xa đến đây. Năm ngày
trước, Hàn Tuyên bị bắt, liền để hắn đến sống ở Phong Lâm các. Người
khác vẫn tưởng rằng đó chính là đệ đệ của vương phi, trên thực tế lại
chẳng có đệ đệ nào cả, tất cả chỉ là ngụy trang.
Hề Hề nghĩ đến đây, liền cùng Sương Nhi và Nhứ Nhi đi thẳng đến Phong
Lâm các, nàng muốn gặp đệ đệ của Linh Lung vương phi một lần, để đích
thân kiểm chứng.
Phong Lâm các nằm ở phía Nam hoàng cung, bên ngoài có suối nước bao quanh, phong cảnh nơi này rất đẹp.
Hề đứng bên ngoài hoa viên, đang suy tư không biết lấy cớ gì để vào trong, lại nghe bên trong truyền ra tiếng đàn róc rách.
Tiếng đàn này uyển chuyển êm tai, trong trẻo chảy xuôi.
Hề Hề cười ảm đạm, liền đi về phía của lớn của Phong Lâm các, thị vệ
canh gác ngoài cửa nhìn thấy Thánh Nữ, cũng không ngăn cản, ngược lại
còn cung kính thi lễ.
Điều này khiến cho Hề Hề có chút ngoài ý muốn, không nghĩ đến lại có thể vào trong dễ dàng như thế, là nhờ thân phận Thánh Nữ của mình nên nàng
có thể thuận lợi vào trong, hay là do nơi này vốn dĩ không hề giam giữ
nhân vật quan trọng kia.
Bên trong các có vườn xanh hồ nước, hòn non bộ đình nghỉ chân, cảnh sắc thanh lệ tuyệt đẹp.
Bên dưới một góc cây xanh, Hề Hề nhìn thấy được người đang đánh đàn,
lòng không khỏi thất vọng, bởi vì người đang đánh đàn mặc y phục màu
nhạt kia chính là Linh Lung vương phi, chứ không phải người ngâm thơ như nàng tưởng tượng.
Linh Lung vương phi nhìn thấy Hề Hề đi đến, cuống quýt ngừng đánh đàn, tiến lên phía trước, nhún người thi lễ.
“Vương phi không cần khách khí, vừa đúng lúc đi ngang qua, nghe thấy
tiếng đàn thật êm tai, nên đã vào đây xem thử người đánh đàn là ai,
không nghĩ sẽ quấy rầy nhã hứng của vương phi.” Hề Hề khẽ nói.
Linh Lung vương phi cười trong trẻo đáp: “Thư Mã Thánh Nữ khách khí, nếu đã đến đây, chi bằng hãy ngồi xuống uống chung trà nhé!”
Hai nữ tử đang khách khí nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rống to: “Này! Sao tỷ tỷ không đánh đàn nữa hả!”
Hề Hề bấy giờ mới chú ý đến, tường xung quanh sân đều sơn màu trắng, mà
chỗ cây xanh nơi một góc tường đang thấp thoáng có bóng người ngồi xổm,
hắn kéo tay áo, trong tay hắn đang giữ một cây bút lông sói, làm như
đang vẽ cái gì đó!
Hắn vừa chuyên chú vẽ, vừa la to: “Tỷ tỷ mau đánh đàn tiếp đi.”
Tỷ tỷ?
Nếu kêu Linh Lung vương phi là tỷ tỷ, như vậy không còn gì nghi ngờ nữa, hắn chính là đệ đệ của vương phi.
Nàng thật sự có đệ đệ ư?
“Đây chính là lệnh đệ của người sao?” Hề Hề nhìn về bóng người đang ngồi chồm hổm chỗ góc tường, lẳng lặng hỏi.
“Đúng vậy, hắn từ nhỏ đã thích vẽ tranh, hơn nữa còn rất thích vừa nghe
đàn vừa vẽ tranh, khiến Thánh Nữ chê cười rồi.” Vương phi mỉm cười nói.
“Nếu đã như thế, vương phi hãy tiếp tục đánh đàn đi, đừng phá hỏng ngẩu hứng của lệnh đệ.” Hề Hề nói.
Vương phi mỉm cười đáp: “Không sao đâu.”
Sớm đã có thị nữ dọn bàn ghế bằng đá ra, Hề Hề không khách khí ngồi
xuống, nói sao nàng cũng muốn nhìn thấy tướng mạo của vị đệ đệ kia. Tuy
nhiên Hề Hề vẫn không ôm quá nhiều hy vọng, bởi vì nếu người kia là Hàn
Tuyên, sao có thể gọi vương phi là tỷ tỷ được, hơn nữa còn cam tâm tình
nguyện ngồi vẽ tranh, không hề để ý hình tượng gọi to gọi nhỏ như thế.
Sương Nhi và Nhứ Nhi không tiếng động lùi về đứng phía sau Hề Hề.
Vương phi liếc mắt nhìn Hề Hề một cái, khẽ thi lễ, rồi lại tiếp tục đánh đàn.
Người đang ở góc tường nghe thấy tiếng đàn, liền giống như nghe theo
mệnh lệnh hay ma chú, xuôi theo tiếng đàn, ngón tay bay múa, ngòi bút
lướt thoăn thoắt trên tường.
Khi tiếng đàn xuống thấp, hắn liền ngồi xổm xuống góc tưởng lẳng lặng vẽ một con cá nhỏ, tiếng đàn lên cao, hắn liền đứng bật dậy vẽ nước, và
những lá sen lớn.
Chỉ trong chốc lát, đã vẽ lên tường một bức tranh có cá nhỏ và lá sen xanh.
Tài vẽ tranh của người này thật không tầm thường, cá nhỏ như đang sống,
bơi lội trong nước. Lá sen cũng vô cùng sinh động, không khác gì lá
thật, vô cùng đẹp đẽ bắt mắt.
Thật lâu sau, khi tiếng đàn đã ngừng hẳn, bức tranh trên tường cũng đồng thời hiện ra rất rõ ràng, chính là một bức “Cá đùa trong lá sen”(*).
Tiếp theo người nọ lại tiếp tục viết mấy chữ rồng bay phượng múa lên bức tranh, “Giang Nam được hái sen. Lá nổi mọc đua chen. Cá đùa trong lá
sen. Cá đùa Đông lá sen. Cá đùa Tây lá sen. Cá đùa Nam lá sen. Cá đùa
Bắc lá sen.”(*)
*Cá đùa trong lá sen – Ngư hí liên diệp gian. Đây là bài “Giang Nam”
thuộc “Tương họa ca”, là một bài dân ca của người hái sen hay một bài
tình ca tả cảnh nam nữ vui đùa kết bạn trong khi lao động. Chữ “liên”
trong bài ca có cùng cách đọc với “liên” mang nghĩa thương mến. [Trích
thivien.net]
Sau đó dưới góc bức tranh lại ghi thêm ba chữ, “Thanh Viễn Khách”.
Người nọ đứng ngắm nghía bức tường, tinh tế đánh giá một lát, sau khi
cảm thấy thật vừa lòng rồi, mới thở ra một hơi, xoay người lại, đi về
phía Hề Hề.
Khi nhìn thấy dung mạo hắn thật rõ ràng, Hề Hề thầm nghĩ, người này tuyệt đối không thể là Hàn Tuyên Nam Triều hoàng đế.
Hắn có bộ dạng phát tướng, khá mập mạp, nhìn qua hơn hai mươi tuổi, mặc quần áo màu lam, trên áo vẫn còn dính nhiều vết mực.
Hắn có hàng mày lá liễu, đôi mắt tròn to lớn, mũi thẳng, ngũ quan không
tồi, mày mặt thanh tú, nhìn rất tuấn nhã. Thế nhưng vì hắn mập mạp nên
mắt mũi đều bị thu nhỏ lại trên mặt hắn.
Người mập mạp kia chậm rãi bước đến gần hơn, Hề Hề càng khẳng định hắn
không thể là Hàn Tuyên. Chẳng phải Hề Hề trông mặt mà bắt hình dong, mà
rõ ràng bức họa vẽ Hàn Tuyên Thánh Sư giao cho nàng, người trong tranh
vô cùng tuấn tú phong lưu, chứ đâu có mập mạp như thế này.
Khi người mập mạp kia đến gần, vẻ mặt có chút cuồng ngạo, nhìn thấy Hề
Hề không chút phản ứng, chỗ ngồi vẫn còn dư ít khoảng trống, Hề Hề thấy
vậy có chút lo lắng, không biết hắn có đến đè chết nàng không.
Người này là kẻ ngâm thơ hôm kia sao? Không có chỗ nào giống một người
phong nhã, đã vậy còn vẽ tranh, vẽ cũng không tệ, rồi cả ngâm thơ, cũng
chính là hắn.
Thanh Viễn Khách kia đón nhận chung trà của tỳ nữ, tao nhã thổi thổi lá
trà còn đọng lại trên mặt nước, hỏi: “Thấy bức tranh của đệ thế nào?”
Hề Hề cúi đầu nói không nên lời, kẻ mập mạp kia nhấp một ngụm trà, động
tác lễ nghi không chê vào đâu được, tất cả đều rất đổi tôn quý, không
giống giả vờ. Nhưng cái dáng người mập mạp kia của hắn, nhìn qua có chút cổ quái.
Hắn nhìn sang Hề Hề nãy giờ vẫn im lặng, quét mắt liếc nàng một cái,
nói: “Không biết vị cô nương này, thấy bức tranh của ta thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT