Cố Ngôn cuối cùng không nhắn tin lại cho Tần Trí Viễn.

Hắn tắt máy tháo sim, chiều đi mua sim mới, thông báo cho những người cần biết số máy mới của hắn, còn về người không nên biết… đương nhiên không nói.

Hai ngày sau, Tần Trí Viễn đến studio tìm hắn.

Lúc ấy Cố Ngôn đã hóa trang xong, là cảnh diễn bị hủy dung, trên người quần áo rách rưới, khuôn mặt có vết sẹo dữ tợn, bộ dáng cực kì chật vật.

Tần Trí Viễn đứng ở phía ngoài hướng hắn cười, giơ tay lên giống một tư thế chụp ảnh.

Cố Ngôn quơ quơ kiếm trong tay, giả vờ không biết gì, quay đầu tiếp tục diễn.

Tần Trí Viễn ngồi lại tính chờ, mãi đến khi diễn xong, lúc Cố Ngôn nghỉ ngơi, gã mới đi qua, đưa nước cho Cố Ngôn, nói: “Mấy hôm nay không gọi điện được cho em.”

“Ừ, tôi đổi số mới rồi.” Cố Ngôn tự nhiên nhận bình nước, mở nắp tu một hơi.

“Vì sao?”

“Số trước không may.”

Lấy cớ cho có, Tần Trí Viễn lập tức hỏi: “Là vì tôi sao?”

Cố Ngôn chỉ cười.

Tần Trí Viễn không truy hỏi nữa, cúi đầu nhìn hắn: “Nghe nói lúc em cho người khác số mới, còn cố tình nói không cần thiết tiết lộ cho những kẻ râu ria, đây là chỉ tôi sao?”

Đại lão bản sao lại là râu ria được?

Cố Ngôn cho dù nghĩ vậy cũng không dám nói ra, cho nên hắn không thẳng thắn trả lời vấn đề, chỉ nhẹ giọng bảo: “Tôi nhận được thiệp mời cưới của đạo diễn Triệu.”

Thân thể Tần Trí Viễn hơi cứng lại.

“Mùng năm tháng sau, tôi sẽ đến dự.”

Sau khi nói xong, Cố Ngôn đậy nắp bình nước lại, trả vào tay Tần Trí Viễn, đứng dậy rời đi.

Hắn nghĩ đâm một đao kia, Tần Trí Viễn khẳng định không muốn gặp lại hắn, không ngờ người nào đó làm như chưa từng phát sinh chuyện gì, vẫn như cũ bám riết không tha, đến tìm hắn.

Cố Ngôn đành phải xuất ra thủ đoạn ẩn trốn trong phim ra để trốn gã.

Tần Trí Viễn không vội, vẫn duy trì phong thái đẹp đẽ, nhưng thật ra trong lòng gã lại rối rắm.

Mãi đến buổi lễ kết hôn của Triệu Tân hai người mới gặp mặt.

Hôn lễ tổ chức không long trọng lắm, đơn giản mời vài người bạn thân thiết, địa điểm là tầng trên của khách sạn lần trước làm tiệc chúc mừng, nghe nói đây chính là nơi Triệu Tân cầu hôn, cũng coi như một loại lãng mạn.

Cố Ngôn mặc dù may mắn được tham dự, nhưng vị trí lại xa, mấy người ngồi cùng bàn đều chỉ xã giao, ngoại trừ mời rượu nhau thì cơ bản không nói gì khác.

Triệu Tân bình thường lôi thôi hôm nay khá bảnh, áo sơ mí trắng, quần tây, tóc vuốt, cùng cô dâu dịu dàng xinh đẹp đứng kế bên quả là một đôi bích nhân.

Trai tài gái sắc.

Cố Ngôn nhìn, ánh mắt rơi sang người bên cạnh chú rể, đó chính là Tần Trí Viễn – gã hôm nay quần áo chọn rất đẹp, màu xám không quá cướp mất ánh nhìn của người khác, lai không khiến chú rể quá nổi bật.

Cố Ngôn dùng ánh mắt miêu tả thắt lưng duyên dáng kia, trong đầu nghĩ miên man, ngay cả đồ ăn cũng ăn nhiều hơn một chút.

Cả buổi tối, Tần Trí Viễn đều cười.

Gã giúp chào hỏi khách, chụp ảnh, châm thuốc, thu lì xì, tất cả chuyện to nhỏ đều lo, xét về phương diện bạn bè, cho dù không được một trăm điểm cũng phải đạt được đến chín mươi.

Lúc trao đổi nhẫn, phù rể phải giao nhẫn cho chú rể.

Cố Ngôn vừa ăn vừa nhìn màn này, không thể khống chế tưởng tượng, Tần Trí Viễn lấy nhẫn ra ném xuống đất, sau đó nắm lấy tay Triệu Tân lao ra khỏi khách sạn.

Đương nhiên, chuyện gì cũng không phát sinh.

Chú rể cô dâu thuận lợi trao nhẫn cho nhau, trong tiếng chúc phúc của mọi người mà ôm hôn, biểu tình ngọt ngào khiến mọi người ghen tị. Tần Trí Viễn đứng phía sau Triệu Tân một chút vỗ tay, khóe miệng thủy chung vẫn nhếch theo độ cung đó, cười đến nỗi ánh mắt lóe lên tia sáng thản nhiên.

Cố Ngôn bái phục gã, nếu đổi là hắn tuyệt đối không làm được đến nước này.

Hắn cảm thấy Tần Trí Viễn mới là kẻ nên nhận danh hiệu ảnh đế.

Cô dâu chú rể hoàn thành nghi thức, sau đó là mời rượu từng bàn.

Triệu Tân đêm nay đặc biệt vui vẻ, nắm tay cô dâu cười không ngừng, ai kêu anh ta uống anh ta cũng không từ chối. Tần Trí Viễn đành vượt lên trước, tận lực uống đỡ, có thể uống được bao nhiêu liền uống bấy nhiêu.

Gã bình thường không dính hơi rượu, không nghĩ tới tửu lượng cũng không tệ lắm, khi mời rượu đến bàn Cố Ngôn đã uống không ít, nhưng thần trí vẫn thanh tỉnh, đứng bên cạnh Cố Ngôn trong chốc lát, nhỏ giọng: “Em uống ít rượu thôi, nếu uống nhiều quá cũng đừng tự mình lái xe về.”

Cố Ngôn giật mình, chưa kịp phản ứng Tần Trí Viễn đã đến bàn khác, vỗ vai Triệu Tân cười ha ha.

Gã thế nào còn cười được?

Mãi đến khi tàn cuộc, Cố Ngôn vẫn suy nghĩ về vấn đề này.

Lúc tiệc rượu kết thúc, sắc mặt Tần Trí Viễn trở nên khó coi, Cố Ngôn nhắm mắt lại cũng có thể tính được mấy lần gã vào toilet. Nhưng gã lại kiên trì, không ngã xuống, còn đem kẻ say như chết là Triệu Tân đi về trước, rồi chính mình ở lại tiễn khách.

Cố Ngôn đoán gã đang say lắm, chỉ sợ không có cách nào về nhà, cho nên đặt phòng ở khách sạn, tìm phục vụ xin chén nước ấm. Đến lúc trở lại hội trường tiệc cưới khách đã về gần hết, đèn thủy tinh trên trần nhà vẫn đang xoay tròn phát ra ánh sáng chói mắt, trên mặt đất lưu lại giấy gói quà đủ màu sắc, mà Tần Trí Viễn một mình đứng ở đại sảnh trống trải, ngẩn người đối diện cái bánh kết hôn ăn dở.

Cố Ngôn gọi phục vụ, bảo người ta muộn chút hãy tới dọn dẹp, sau đó đến bên cạnh Tần Trí Viễn, đưa cho gã cái cốc: “Uống nước đi, giải rượu.”

Tần Trí Viễn phục hồi tinh thần. Gã có thể là say thật, im lặng nhìn Cố Ngôn một lúc, giống như nhận ra là hắn mới cầm cái cốc, nói cảm ơn.

Cố Ngôn liền bảo: “Tôi đặt phòng ở tầng dưới rồi, có muốn qua đó nghỉ một lát không?”

“Không sao đâu.” Tần Trí Viễn kéo cái ghế qua ngồi xuống, xoa xoa mày “Tôi muốn ngồi một lúc nữa.”

Dừng một chút, lại nói: “Em mấy hôm trước không phải vẫn tránh tôi sao? Hôm nay lại chủ động nói chuyện với tôi?”

“Đêm nay tương đối đặc biệt.”

Tần Trí Viễn gật gật đầu, đôi mắt phản chiếu ánh đèn đến xinh đẹp, cười nói: “Có thể quang minh chính đại nhớ tới người kia… đây là đêm cuối cùng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play