Thời gian này Tần Phong khá buồn bực.

Đầu tiên là nữ diễn viên Bạch Vi Vi cậu theo đuổi bấy lâu thông báo kết hôn, không chút báo trước đính hôn với tiểu công tử Lâm gia. Đương nhiên Tần Phong không thừa nhận mình kém cỏi hơn họ Lâm kia, kết hôn…? Hừ, cậu cũng không muốn treo cổ trên một cái gốc cây sớm như thế. Cho nên đành rời khỏi cạnh tranh, để người khác ôm mĩ nhân thôi.

Tiếp theo là việc buôn bán ở công ty có chút sai sót, cha cậu gần đây tâm trạng hơi kém, vất vả thế mà quyền lợi lại chuyển về trên tay ông anh Tần Trí Viễn của cậu. Được rồi, việc này không tính, dù sao cậu sớm đoán việc này sẽ không tới lượt cậu.

Việc khiến Tần nhị gia nhịn không nổi thật ra là tiểu tình nhân ngàn kiều trăm mị của anh trai cơ.

Không không không!

Nhầm rồi, Cố Ngôn không hề kiều cũng không mị, uổng phí sinh ra có khuôn mặt đẹp đến thế, thực chất là một kẻ lưu manh!

Tần Phong nhớ lại mấy ngày trước Tần Trí Viễn đưa Cố Ngôn về nhà ăn cơm, tức đến nỗi muốn phọt máu, người không biết thẹn cậu gặp nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy qua kẻ nào vô liêm sỉ như thế! Không nghĩ xem Tần Phong cậu là ai, mà dám, dám…

Tần Phong càng nghĩ càng cảm thấy bị đè nén, liền gọi điện thoại cho bạn tốt tới uống rượu, cậu lái xe tới PUB gần đó. Bạn của cậu họ Tạ, cậu ta am hiểu nhất là ăn uống vui chơi, suốt ngày lăn lộn trong vòng giải trí hỗn loạn này, mới đây leo lên được chức phó đạo diễn một đoàn phim nào đó, cuộc sống khá thoải mái.

Tần Phòng vừa uống vừa phun mật vàng, Tạ Văn cười hì hì lắng nghe, cuối cùng an ủi: “Không phải chỉ là đàn bà thôi à, có gì ghê gớm nào? Chỉ bằng cái tên Tần Phong của cậu thôi, sợ không tìm được người tốt hơn sao?”

Hắn nghĩ Tần Phong vì việc Bạch Vi Vi lấy chồng mà đau lòng nên mới thuyết phục mạnh mẽ vậy: “Ở đoàn làm phim của tôi có mấy diễn viên mới nổi xinh đẹp lắm, có muốn tôi giới thiệu cho không?”

Tần Phong xua xua tay, cảm thấy tâm tình phấn khởi.

Kể từ khi theo đuổi Bạch Vi Vi thất bại, cậu lâu lắm không tìm bạn gái mới, không phải không gặp được người động lòng hay nhu thuận, mà là mỗi lần, mỗi lần… tên Cố Ngôn đáng chết kia đột ngột từ đâu nhảy ra, ở trong đầu cậu chạy qua chạy lại.

Không không không!

Cậu không phải có hảo cảm đặc biệt gì với Cố Ngôn cả, cậu chỉ là… chỉ là thấy không cam lòng! Đúng vậy, tên đó vui vẻ cướp lấy anh trai cậu, mà lại còn là kẻ không xuất sắc, cảm thấy có chút không bằng lòng.

Tần Phong dốc cạn li rượu, tửu lượng của cậu vốn không tốt, thế mà hôm nay uống đến nhiều vẫn không say, mơ hồ nghe thấy Tạ Văn nhận điện thoại, nghe từ được từ mất: “Ừ… đúng, là bar kia…”

Tần Phong liếc mắt hỏi: “Sao?”

“Có việc, có văn kiện quan trọng quên không cầm, tìm người mang tới đây giúp tôi ấy mà.”

“Trở thành phó đạo diễn ngồi im một chỗ, chỉ đạo từ xa rồi.”

“Ồ đâu so với Tần nhị thiếu cậu được.”

Ngay lúc hai người cười nói, người chạy vặt cho Tạ Văn đã tới — đó là một người tuổi còn trẻ mặc T-shirt đen, trên sống mũi là cặp kính, mắt nhỏ rất đẹp, nhìn qua tư văn nhã nhặn, dáng vẻ an tĩnh như vậy so với không khí trong bar có vẻ không hợp.

Trong nháy mắt, Tần Phong nghĩ mình nhìn thấy Cố Ngôn.

Đương nhiên đây là ảo giác do cồn tạo nên.

Người nọ chẳng qua có vài phần giống Cố Ngôn mà thôi, nhất là khi nhìn nghiêng, cái mũi thẳng cùng đôi con ngươi đen láy, ánh mắt rất hấp dẫn.

Tần Phong cảm thấy mình say lắm, người trẻ tuổi ấy nói với Tạ Văn mấy câu thì vội vã rời đi, Tần Phong chăm chú nhìn không dời, miệng hỏi: “Cậu ta tên gì?”

“Ai?” Tạ Văn ngẩn người nhớ lại: “Cậu nói Diệp Phi à?”

“Diệp Phi?” Tần Phong nhắc lại tên này, hỏi tiếp: “Cậu ta làm gì?”

“À, là diễn viên phụ, ở trong đám minh tinh mới nổi, sao? Tần thiếu gia không phải có hứng thú với cậu ta chứ? Khẩu vị của cậu thay đổi nhanh thật.”

“Diện mạo cậu ta không tồi.”

“Ngũ quan đoan chính, còn có người nói cậu ta nhìn giống đại minh tinh… ờ, kêu là gì ý nhỉ?”

“Cố Ngôn.”

“Đúng, đúng, chính là Cố Ngôn! Đáng tiếc người nhìn đẹp nhưng chưa chắc có thể nổi danh.”

Tần Phong gật đầu có vẻ tán đồng, Cố Ngôn trước kia chẳng phải cũng chỉ là kẻ vô danh sao? Sau này gặp được anh trai cậu, mới lên đời. Trong cái vòng lẩn quẩn này, có thực lực cũng cần phải có vận khí.

“Người tên Diệp Phi kia… Cậu ta diễn ra sao?”

Tạ Văn nghe mà cười không ngừng: “Cậu ta chỉ diễn mấy vai cỏn con thôi, sao mà nhìn ra được thực lực chứ? Nhưng cậu ấy là người rất cố gắng nghiêm túc, kịch bản chỉ có vài câu nhưng cậu ta cũng có thể viết đầy một trang giấy cảm xúc.”

“Thế mà không nổi được à?”

“Diễn viên, diễn viên chỉ có diễn xuất thì ích gì? Phải có khéo léo thì mới thành danh được. Diệp Phi này mặc dù bên ngoài không tệ nhưng tính cách trung thực quá, tôi thấy chắc chỉ có mệnh làm diễn viên phụ thôi.”

Tần Phong cũng cười theo, nhẹ nhàng đong đưa li rượu, thấp giọng nói: “Thế thì không hẳn.”

Tần Phong bước vào phòng riêng trong khách sạn, Diệp Phi đã im lặng ngồi bên mép giường.

Cậu ta vẫn mặc kiểu đồ màu đơn giản như thế, màu đen càng làm tôn lên màu da trắng, cái kính trên sống mũi phản chiếu ánh sáng, đôi con ngươi trầm tĩnh mĩ lệ. Cậu ta vừa thấy Tần Phong đi tới, gật đầu gọi: “Tần tiên sinh.”

Thái độ rất tự nhiên, không khẩn trương cũng không ngượng ngùng, như kiểu không biết bọn họ chuẩn bị tiến hành một cuộc giao dịch.

Tần Phong ngược lại có chút vặn vẹo, đi tới bên giường dừng lại, hỏi:”Tạ Văn đã nói với cậu chuyện của tôi chưa?”

“Ừm, cho dù Tạ đạo không nói tôi cũng sớm nghe qua đại danh của Tần tiên sinh.”

“Tên đó… nói thế nào với cậu?”

Diệp Phi ngẩng đầu liếc nhìn cậu, ngữ điệu bình tĩnh muốn chết: “Anh ấy nói tôi nếu muốn đảm bảo được vai diễn lần này, phải ngủ với anh.”

Tần Phong xém chút ngã xuống đất.

Cậu hận không thể đem Tạ Văn ra đánh cho một trận!

Việc này cuối cùng phải làm như nào? Có ai lại trực tiếp đi hăm dọa người ta như thế không hả?

Tần Phong sợ Diệp Phi bị xúc phạm, vội vàng giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi bảo Tạ Văn tìm cậu, là vì muốn cho cậu một cơ hội. Chỉ cần cậu theo tôi, sau này sẽ có đất diễn. Hơn nữa, không cần phải diễn mấy cái vai nhỏi nhoi này, tôi đảm bảo sẽ giúp cậu lên làm diễn viên…”

Nói còn chưa xong, Diệp Phi đã lên tiếng: “Đừng nói nhiều, cởi quần áo đi.”

“Hả?”

“Tôi tắm rồi mới tới đây, anh phải tắm à?”

“Không, không cần.”

Diệp Phi “Ừ” một tiếng, bắt đầu cởi đồ.

Tần Phong có chút không thích ứng kịp. Cậu trước kia kết giao với cả trai lẫn gái, đại đa số đều nhìn trúng thân phận nhị công tử Tần gia, nhưng cho dù là kẻ yêu thích hư vinh cũng không biểu hiện… ặc, nhiệt tình vậy. Tất cả mấy thứ đã chuẩn bị sẵn như rượu, lời ngon tiếng ngọt, mấy chuyện thủ đoạn không cần dùng tới.

Diệp Phi nhanh chóng cởi hết sạch đồ.

Tần Phong nhìn mà trố mắt.

Dáng người Diệp Phi thật đẹp… vượt ngoài dự kiến của cậu, cậu hoàn toàn không nghĩ tới cậu ta là kiểu “mặc quần áo thì gầy, thoát ý thì liêu nhân”, nhịn không được bật hỏi: “Cậu bình thường có tập thể hình không?”

“Thỉnh thoảng vận động một chút.”

“Thật, cơ thể đẹp ghê.”

“Cảm ơn.”

Diệp Phi nói xong câu này thì quần lót cũng cởi xong, nhưng cậu ta lại không giống với tưởng tượng của Tần Phong, dịu ngoan nằm xuống giường. Ngược lại, cậu ta đưa tay, trực tiếp đè Tần Phong xuống!

Này này này… cũng chủ động quá đi!

Tần Phong cuối cùng cảm giác có chút không đúng, vùng vẫy hỏi: “Cậu làm gì thế?”

Diệp Phi kéo khóa quần cậu, chắc nịch nói: “Lên giường với anh.”

Xác thực là lên giường, nhưng người bị đè thế nào lại là cậu? Giải thích này không phải là lệch đi tận mười vạn tám nghìn dặm rồi chứ?

“Không đúng! Cậu nhầm rồi!” Tần Phong phát hiện sức lực của Diệp Phi mạnh kinh người, vùng vẫy nửa ngày mà không dậy nổi, đành phải không màng hình tượng gào lên: “Tạ Văn đã nói gì với cậu hả? Tôi… ô ô ô…”

“Tạ đạo nói hết với tôi rồi.” Diệp Phi tháo kính ném lên đầu giường, dùng đôi môi nóng ấm ngăn chặn cái miệng của Tần Phong, thanh âm trầm thấp mà khàn: “Tần tiên sinh yên tâm, tôi sẽ biểu hiện thật tốt.”

_____________TOÀN VĂN HOÀN________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play