Tần Trí Viễn cũng phát giác mình thất thố, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ chốc lát, điều chỉnh lại cảm xúc, xoa thái dương nói: “Xin lỗi, tôi hơi sợ.”

Vẫn kém kinh hỉ gã cho hắn trong ngày xảy ra tai nạn đó.

Cho nên Cố Ngôn hoàn toàn không để trong lòng, thật bình thản: “Nếu nói xong, tôi đưa anh về.”

“Chờ một chút.”

Tần Trí Viễn vội vàng kêu. Gã thấy nói như này rất bực mình, liền mở cửa xuống xe, vòng ra cửa ghế phó lái, khom người ngồi vào bên cạnh Cố Ngôn.

Cố Ngôn không phản đối, lẳng lặng chờ gã nói chuyện.

Tần Trí Viễn ngược lại không vội, tỉ mỉ đánh giá gương mặt hắn: “Hình như béo lên chút ít.”

“Ăn ngon, ngủ ngon, nghĩ muốn gầy cũng khó.”

“Scandal kia tôi đã nghe rồi, tôi không nghĩ Tần Phong sẽ xằng bậy như vậy, còn có cô người mẫu kia…”

Cố Ngôn khoát tay, xen lời: “Chỉ là hiểu lầm, qua rồi coi như xong.”

“Ngoài ra, chuyện phim kia hơi khó, đã quay được gần nửa rồi, sửa kịch bản không kịp nữa. Tôi biết em cũng không muốn diễn vai phụ, lần này nhẫn nại chút, bộ sau nhất định để em diễn vai chính.”

Tần Trí Viễn nói là sự thật, Cố Ngôn càng nghe càng thấy buồn cười, cuối cùng nằm dài trên vô-lăng cười ha ha.

“Cười cái gì?”

“Vô luận là nói chuyện giao dịch hay tình cảm, anh đều không thiếu tôi gì cả, không cần bồi thường cho tôi như thế đâu.” Cố Ngôn cười đủ, mới quay đầu nhìn gã, mở miệng: “Đóng phim có thể tuyển vai chính thì cũng cần tuyển vai phụ, không muốn diễn thì cùng lắm bỏ, nhưng trên đời này có rất nhiều vai diễn, căn bản không phải do anh chọn.”

Ý tứ trong lời này Tần Trí Viễn nghe hiểu.

Tim gã đập thình thịch, tay phải đầu tiên nắm chặt, sau đó thả lỏng, nghiêng người nắm lấy tay Cố Ngôn: “Tôi ở nước ngoài mấy tháng, chưa từng hỏi thăm tình huống của em, hơn nữa đã quyết định, sau khi trở về tuyệt không gặp lại em nữa.”

“Quyết định phi thường sáng suốt.”

“Tôi nghĩ mình tùy tiện có thể tìm ai đó thay thế em, chỉ là vừa rồi trong nháy mắt thấy em, tôi không khống chế được bản thân, tôi…”

Cố Ngôn ngăn không để gã nói tiếp: “Con người là động vật dễ sống, huống chi sống một chỗ lâu như vậy? Vừa mới bắt đầu có thể không thích ứng, nhưng dần dần sẽ quen…”

Giống hắn, đã học xong làm sao để nhận lấy những lời ngon tiếng ngọt của Tần Trí Viễn/

Diễn một lần vai phụ cũng đã đủ, chẳng lẽ còn muốn diễn lần thứ hai, lần thứ ba?

Tần Trí Viễn câm nín, chốc lát mới nói: “Yêu một người thật dễ, nhưng quên một người lại khó khăn gấp mấy trăm ngàn lần.”

“Tôi hiểu.”

“Em đoán xem chuyện đầu tiên khi tôi về nước là gì?”

Cố Ngôn chớp chớp mắt nói: “Hẹn người đẹp đi ăn cơm?”

Tần Trí Viễn cười rộ lên, cuối cùng lại thở dài một cái, ngẩng đầu nhìn bóng đêm nặng nề ngoài cữa sổ xe: “Tôi đem sổ sách nhật kí tất cả đốt, cái gì cũng không lưu lại.”

Cố Ngôn ngẩn ngơ.

Tần Trí Viễn lúc trước nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, giờ tới thời khắc mấu chốt lại không chịu nói tiếp, giống như sợ Cố Ngôn nhìn thấu tâm tư, nhẹ nhàng buông tay hắn. “Lời tôi nói xong rồi, em về nhà trước đi, không cần đưa tôi về.”

Nói xong mở cửa xuống xe.

Lúc giúp Cố Ngôn đóng cửa xe, còn không quên thêm một câu: “Buổi tối lái xe cẩn thận một chút.”

Cố Ngôn không nhớ rõ mình trả lời thế nào.

Hắn chỉ cảm thấy đêm mùa xuân mang theo chút mát lạnh, Tần Trí Viễn đứng bên đường nhìn hắn thật lâu, mãi đến khi xe đi rồi, cũng có thể qua kính chiếu hậu thấy được bóng dáng người kia.

Về nhà nhận được tin nhắn của Tần Trí Viễn, hỏi hắn có về nhà an toàn hay không.

Cố Ngôn nhìn thoáng qua, tiện tay ném di động sang bên cạnh, không thay đồ liền leo lên giường ngủ.

Đêm nay có chút mất ngủ.

May mắn hôm sau không có việc, Cố Ngôn ngủ thẳng đến gần trưa mới tỉnh, cầm lấy điện thoại, Tần Trí Viễn gửi thêm một tin nhắn, hẹn hắn buổi tối cùng nhau ăn cơm.

Cố Ngôn còn chưa kịp trả lời, tiểu Trần đã gọi điện tới, hưng phấn: “Anh Ngôn, đại bát quái!”

Cố Ngôn sợ cậu kích động, vội hỏi: “Chậm rãi nói, không cần gấp..”

“Anh Ngôn, anh còn nhớ rõ cô người mẫu đến làm loạn trường quay hôm nọ không? Gọi là cái gì Lyly hay là Lộ Lộ gì ấy, nghe nói cô nàng theo Tần thiếu gia lâu như vậy, vất vả lắm mới có cơ hội tham gia lễ thời trang quốc tế, kết quả công ty nói vì chuyện lần này ảnh hưởng không tốt tới hình ảnh, nên sẽ sắp xếp người khác… cô nàng hiện tại chỉ sợ đang hối hận muốn chết…”

Tiểu Trần vẫn vì chuyện Cố Ngôn bị đánh mà tức giận bất bình, giờ thì thở ra được một hơi.

Cố Ngôn ngược lại, không có cảm giác gì, hắn vốn không giận, tự nhiên cũng không cảm thấy được vui vẻ, chỉ âm thầm cảm khái, hiệu suất công việc của Tần Trí Viễn quả không tồi.

Tiểu Trần bát quái xong chuyện này lại tiếp tục cao hứng, nói: “Đúng rồi, anh Ngôn có nghe nói gì không? Đạo diễn Triệu tháng sau kết hôn đấy.”

Cố Ngôn sửng sốt, trong lòng đương nhiên biết đạo diễn Triệu nào, nhưng vẫn hỏi: “Triệu Tân?”

“Vâng, nghe bảo vốn chỉ đính hôn thôi, nhưng bởi xảy ra chuyện tai nạn, hai bên đều không muốn xảy ra lần nữa liền trực tiếp đổi thành kết hôn. Anh Ngôn, anh quen với đạo diễn Triệu, chắc sẽ tham gia hôn lễ nhỉ?”

Kì thật Cố Ngôn và Triệu Tân quan hệ rất bình thường, nhưng vì hai người cùng xảy ra tai nạn, tiểu Trần tự động cho rằng bọn họ quen thân. Cố Ngôn cũng lười giải thích, có lệ nói: “Để xem đạo diễn Triệu có đưa thiệp mời cho tôi không đã.”

Sau đó cùng tiểu Trần hàn huyên chút chuyện vặt, cúp điện thoại, Cố Ngôn nghịch di động, yên lặng ngồi bên giường chốc lát.

Cầu hôn rồi sẽ kết hôn, đây là chuyện đương nhiên.

Tần Trí Viễn nếu cùng Triệu Tân ra nước ngoài chữa bệnh, không thể nào không biết tin này.

Theo thói quen Cố Ngôn xoa xoa tay phải của mình, suy nghĩ một lúc lại nghĩ đến mấy lời Tần Trí Viễn nói đêm qua, cảm thấy bình thường trở lại.

Thì ra là thế.

Hắn nghĩ còn có nguyên nhân gì khác đâu cơ chứ? Thì ra là vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play