Đến những ngày cuối năm, không khí hậu cung càng thêm khẩn trương, tin tức những người được tấn phong vẫn được giữ kín, trong lúc người khác háo hức chờ đợi thì Lý An Nhiên lại không có nhiều thời gian lo đến mấy chuyện như vậy, cái thai trong bụng của nàng tuy rằng khỏe mạnh nhưng khi bước vào tháng thứ tư, khi bụng nàng đã lộ ra rồi thì kéo theo đó là một số hệ lụy của phụ nữ mang thai.

Vấn đề thứ nhất nàng cần phải đối mặt chính là ngủ quá nhiều, cả ngày nàng luôn trong tình trạng buồn ngủ, ngủ cả ngày lẫn đêm, nằm đâu ngủ đó, đến nỗi hoàng thượng chăm chọc nàng ngủ như heo.

Vấn đề thứ hai chính là sự thèm ăn thiếu hụt, thích ngủ mà không thích ăn, dù không bị nôn nghén nhưng nhìn đồ ăn nàng không có nhiều cảm giác thèm ăn, chính vì thế hoàng thượng ra nghiêm lệnh là mỗi ngày nàng phải được trông chừng kĩ trong chuyện ăn uống.

Tuy thái y sát định mệt mỏi, ngủ nhiều là bình thường nhưng hoàng thượng vẫn cứ bất an, hắn cứ như một con chim sợ cành cong, dù đã có Thanh Y nhưng hắn vẫn ra lệnh thái y túc trực rồi bày bố Trường Lạc Cung gần như là tường đồng vách sắt, đối với quan tâm của hoàng thượng, Lý An Nhiên vừa thấy ấm áp vừa bất đắc dĩ.

Một ngày này, hoàng thượng như thường lệ đến Trường Lạc Cung mỗi khi rảnh rỗi, vừa vào liền thấy Lý An Nhiên nằm ngủ trên tú đôn, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, cho người lui ra hết, bản thân bước đến ôm nàng mang vào tẩm thất, đặt nàng lên giường êm, sau đó hắn cởi giày, cũng leo lên giường, ôm lấy nàng, nhắm mắt dưỡng thần. Lý An Nhiên ngửi thấy mùi vị quen thuộc, cùng với vòng tay ấm áp của hắn, nàng liền chuyển người, dụi đầu lên vai hoàng thượng, sau đó như con bạch tuột quấn lấy hắn rồi ngọt ngào ngủ say, hoàng thượng trừng mắt hung hăng nhìn đỉnh đầu Lý An Nhiên một cái, sau đó bất đắc dĩ ôm nàng, không lâu sau hắn cũng bất giác ngủ theo.

Đến xế chiều, Lưu công công không còn cách nào đành tiến vào gọi hai người dậy vì đã sắp đến giờ dùng thiện.

Lý An Nhiên và hoàng thượng bị gọi tỉnh, hoàng thượng liền gỡ bốn cái chi bạch tuộc của Lý An Nhiên trên người mình ra, Lý An Nhiên bất mãn bĩu môi.

“Thật tình, đang ngủ ngon mà.”

Hoàng thượng liền nhéo mũi nàng một cái.

“Nàng là heo sao, đã trễ như vậy rồi, mau dậy đi.”

Sau khi cho người vào hầu hạ chải đầu rửa mặt, hoàng thượng và Thuần phi nương nương mới được bước ra ngoại sảnh, lúc này ngự thiện đã được chuẩn bị xong.

Nhìn đồ ăn nhiều đầy bàn, Lý An Nhiên lập tức ngán ngẩm, hoàng thượng liếc mắt nhìn nàng một cái.

“Còn đứng đó làm gì, vào bàn.”

Lý An Nhiên bất đắc dĩ ngồi vào bàn, dưới ánh nhìn uy hiếp của hoàng thượng, nàng không còn cách nào đành cố mà nuốt hết thực đơn dành riêng cho mình. Sau giờ dùng thiện, hai người ngồi trên tú đôn chơi với Tiêu Bình một lúc, sau đó mới để bà vú ôm hắn đi xuống. Hoàng thượng ôm lấy thắt lưng Lý An Nhiên, thở dài nói:

“Hôm nay nàng ăn thấy ngon miệng hơn chút nào không?”

Lý An Nhiên cười gượng nói:

“Cũng không tệ a.”

Hoàng thượng nhíu mày, lập tức vạch trần nàng.

“Nói dối.”

Lý An Nhiên cười khổ một cái, lắc đầu nói.

“Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp dù không muốn ăn nhưng cũng sẽ cố gắng ăn vì đứa nhỏ.”

Hoàng thượng bất đắc dĩ, xoa đầu nàng.

“Nàng là một mẫu thân tốt.”

Nói xong câu này hắn đột nhiên trầm mặc, Lý An Nhiên nhìn thần sắc có chút không tốt của hoàng thượng, trong lòng thở dài một hơi, đột nhiên chủ động dựa vào người hắn, tươi cười như hoa hỏi:

“Hoàng thượng, ngươi muốn thần thiếp sinh con trai hay là con gái?”

Nhìn nụ cười xinh đẹp của Lý An Nhiên, hoàng thượng bất giác vòng tay ôm nàng.

“Công chúa hay hoàng tử đều được cả, lần sau lại sinh là được.”

Lý An Nhiên liếc mắt bất mãn nhìn hắn.

“Còn chưa sinh xong đứa này hoàng thượng đã nghĩ đến sinh đứa sau rồi à?”

Hoàng thượng không khỏi bật cười, khẽ nhéo nhéo mặt nàng một cái.

“Có cái gì không được, trẫm muốn nàng sinh, sinh càng nhiều càng tốt.”

“Thần thiếp không muốn a, sinh càng nhiều sẽ càng xấu đi.”

“Là ai nói? Trẫm sẽ trừng trị hắn dám hồ ngôn loạn ngữ.”

Lý An Nhiên bĩu môi không nói, hoàng thượng ngược lại vui vẻ.

“Vậy còn nàng, nàng muốn sinh hoàng tử hay công chúa?”

“Đương nhiên là công chúa a.”

“Vì sao?”

Hoàng thượng có chút ngạc nhiên, phi tần bình thường đều muốn sinh hoàng tử, chỉ có Lý An Nhiên là khác. Lý An Nhiên sáng lạn tươi cười.

“Bở vì hoàng thượng không có công chúa, thần thiếp muốn sinh đại công chúa cho hoàng thượng.”

Hoàng thượng ngây người một chút, ánh mắt bình tĩnh như tan rã, hắn không kềm được nâng cầm Lý An Nhiên, nhìn vào mắt nàng nói:

“Được, trẫm chờ nàng sinh công chúa cho trẫm.”

Nói xong hắn cuối đầu xuống da diết hôn nàng, Lý An Nhiên bị hôn đến đỏ bừng cả mặt, đột nhiên đầu gối nàng chạm phải thứ gì đó cứng rắn lẫm liệt khó nói, sắc mặt của nàng càng thêm tụ huyết, hai người bốn mắt nhìn nhau, hoàng thượng không được tự nhiên, có chút ngập ngừng buông nàng ra, ho khan một tiếng.

“Được rồi, trẫm đi hậu viện một chút, nàng chờ ở đây, trẫm còn có chuyện muốn nói.”

Nói xong hắn đứng dậy muốn rời đi, đột nhiên tay áo bị níu lại, hoàng thượng khó hiểu, quay đầu nhìn sắc mặt đỏ bừng nhưng kiên quyết của Lý An Nhiên, không đợi hắn lên tiếng hỏi, Lý An Nhiên đã đứng dậy, nắm tay hắn kéo vào tẩm thất.

Lý An Nhiên cố tình không nhìn ánh mắt ngây ngẩn của hoàng thượng, trong lòng nàng thầm nghiến răng nghiến lợi, đã đến Trường Lạc Cung thì hắn là của nàng, khiến hắn nghẹn khuất cũng là lỗi ở nàng, sao có thể để hắn đi tắm nước lạnh ủy khuất như thế, còn để hắn đi đến chỗ của người khác thì nàng không cam tâm, dù phải dùng đến tiểu xảo nàng cũng nhất định giữ hắn đến cùng, đồng thời cũng là thỏa mãn dục vọng chiếm hữu của bản thân, dù chỉ chiếm được trong thời gian hắn ở trong Trường Lạc Cung thôi nàng cũng đủ mãn nguyện.

Hoàng thượng bị hành động của Lý An Nhiên làm giật mình, nhất thời không kịp phản ứng, bị nàng kéo vào tẩm thất, bị đẩy lên giường, đợi khi hắn biết ý định của nàng thì cũng đã muộn, hoàng thượng đã bị “ngũ hành sơn” khuất phục mất rồi.

….

Sáng hôm sau hoàng thượng rời khỏi Trường Lạc Cung trong tình trạng thần thanh khí sảng, sắc mặt sáng lạn, nụ cười thỏa mãn ẩn hiện trên khóe môi, ngược lại Lý An Nhiên sáng sớm đã than nhức mỏi cánh tay, bảo Thanh Y xoa bóp ấn huyệt cho mình.

Lý ma ma nhìn nhìn Lý An Nhiên, tuy bà không biết chính xác tối qua nương nương nhà mình và hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên bản thân đã được ra lệnh chăm sóc cho nương nương, bà không thể không nhắc nhở.

“Nương nương, người mới mang thai bốn tháng, trong chuyện kia nên kềm chế mới được, thái y cũng đã căn dặn…”

Lý An Nhiên giơ tay chặn lại lời của Lý ma ma.

“Ngươi yên tâm, hoàng thượng so với ta càng chấp nhất, tối qua không có viên phòng, chỉ làm chút chuyện thân mật mà thôi.”

Thanh Y vốn là cô nương chưa chồng, Lý An Nhiên nói mấy lời này nàng không kềm được đỏ mặt, Lý ma ma ngược lại không có gì cười nói:

“Là ta lo xa rồi.”

“Khụ… Nương nương, đã đến giờ chuẩn bị thuốc dưỡng thai, nô tỳ phải đi.”

“Ừ! Ngươi đi đi.”

Thanh Y ra khỏi chính viện, chạy nhanh đi nấu thuốc cho Lý An Nhiên, tuy nhiên nàng còn chưa vào phòng bếp, Tiểu Ngũ Tử đã chạy đến tươi cười nói:

“Thanh Y tỷ tỷ.”

“Có chuyện gì vậy?”

Tiểu Ngũ Tử thần bí cười rồi đưa cho Thanh Y một mảnh giấy.

“Có người nhờ ta giao cho tỷ.”

Giao đồ xong hắn liền quay đầu chạy đi, Thanh Y cầm mảnh giấy đi đến góc tường ngồi xổm giở ra xem, nhìn một cái hai má nàng bất giác đỏ lên, ánh mắt có chút băng khoăng, nhất thời nàng ngẩn người ở đó, đột nhiên một giọng cười thanh thúy cắt ngang suy nghĩ của nàng.

“Ta chờ nàng ở cửa nam môn – Ngô Thiếu An.”

Thanh Y bị dọa kinh hãi, quay đầu nhìn, lập tức nhìn thấy ánh mắt khôi hài của Tiêu Diệp.

“Đại điện hạ…Ngươi...”

Thanh Y đỏ bừng cả mặt, đứng bật dậy, lúng túng không biết phải làm sao, Tiêu Diệp cười cười nói:

“Thuần mẫu phi nói nhà bếp đang làm kẹo bạc hà, ta đến xem đã làm xong chưa.”

Nói xong Tiêu Diệp quay đầu chạy đi, Thanh Y ngây người một chút, đợi nàng hồi thần thì không thấy Tiêu Diệp đâu, sắc mặt nàng lộ ra bất an, vội vàng chạy đến chính viện, vừa bước vào phòng đã lập tức đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của Lý An Nhiên, Tiêu Diệp đang cười cười ngồi bên cạnh nàng trên tú đôn. Thanh Y lúng túng không biết phải nói gì, Lý An Nhiên buồn cười, ngoài mặt lại làm như không biết gì nói:

“Thanh Y, không phải ngươi nói muốn đi sắc thuốc dưỡng thai sao? Thuốc dưỡng thai đâu hả?”

“A… Nô… Nô tỳ… Nô tỳ sẽ đi làm ngay.”

Thanh Y đỏ mặt, vội quay đầu chạy trở lại phòng bếp, nhìn bóng lưng Thanh Y khuất dạng, Lý An Nhiên vừa cười vừa bất đắc dĩ nói với Lý ma ma đang tươi cười đứng bên cạnh.

“Lục Ly vừa gả đi không bao lâu, Thanh Y lại muốn rời xa ta rồi.”

“Nếu ngươi không muốn nàng đi, đợi khi ta lớn lên cưới nàng, như vậy nàng có thể ở lại trong cung.”

Giọng nói non nớt của Tiêu Diệp khiến Lý An Nhiên không kềm được bật cười.

“Tiểu tử ngươi thì biết cái gì a.”

“Ai nói ta không biết, mấy người ở diễn võ trường nói cho ta biết rất nhiều chuyện về nữ nhân, bọn họ còn nói ta đã chín tuổi, qua hai năm là có thể thân cận với nữ nhân rồi.”

“Cái gì?”

Lý An Nhiên muốn nhảy dựng, ánh mắt trầm xuống, nghiêm túc nhìn Tiêu Diệp.

“Là ai nói với ngươi như thế?”

Tiêu Diệp thấy Lý An Nhiên đột nhiên nghiêm mặt, không khỏi có chút bất an nói:

“Là Cung Thư Ca và Tô Khoan.”

“Cung Thư Ca, Tô Khoan?”

Lý An Nhiên nhíu mày, Lý ma ma lập tức giải thích.

“Là trưởng tôn của Cung gia và Tô gia.”

“Khốn kiếp! Một đám hồ ngôn loạn ngữ, muốn hủy hoại Diệp Nhi bằng cách này? Đúng là vô sĩ!”

Lý An Nhiên tức giận đập bàn một cái, Tiêu Diệp sợ hãi, vội vàng kéo tay áo nàng.

“Ngươi đừng tức giận nga, cùng lắm ta không nghe bọn hắn là được, phụ hoàng nói tức giận sẽ ảnh hưởng xấu đến hoàng đệ.”

Lý An Nhiên hít sâu một hơi, quay đầu đau lòng nhìn Diệp Nhi.

“Diệp Nhi, sau này ngươi không được giao du cùng bọn hắn nữa, những người kia chỉ muốn phá hoại ngươi, ngươi có biết nếu đứa nhỏ sớm gần nữ sắc sẽ có nguy hiểm gì hay không?”

Lý ma ma thấy Lý An Nhiên chuẩn bị nói đến vấn đề cấm kỵ, vừa định nhắc nhở thì Lý An Nhiên đã phất tay không cho bà nói. Tiêu Diệp lần đầu tiên thấy Lý An Nhiên lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc như thế, trong lòng cực kỳ bất an.

“Thuần mẫu phi, ta sai rồi.”

“Không, ngươi vẫn còn chưa biết những gì bọn hắn nói nguy hiểm như thế nào, nam nhân muốn gần nữ sắc tốt nhất là phải trên mười tám tuổi, hơn nữa, nam tử hán trước tiên phải chăm lo cho sự nghiệp mới phải, chưa gì đã ham mê tửu sắc, tự phá hoại bản thân thì còn tiền đồ gì đáng nói nữa chứ?”

“Thuần mẫu phi, ta biết rồi, ta nhất định sẽ nghe lời ngươi, tuyệt không ham mê nữ sắc, ngươi không cần tức giận nữa.”

Lý An Nhiên giơ tay xoa đầu Tiêu Diệp, nhẹ giọng nói:

“Mẫu phi chỉ lo lắng có kẻ khác muốn hủy hoại ngươi mà thôi, còn có điểm này, ngươi phải ghi nhớ, có đôi lúc, lời khó nghe mới là lời thật, còn những lời lẽ mật ngọt tốt đẹp chỉ là sự giả dối mà thôi, một người thông minh sẽ biết cách nhìn ra đâu là thật còn đâu là giả.”

Tiêu Diệp mím môi, nghiêm túc gật đầu, lúc này sắc mặt Lý An Nhiên mới giãn ra, sau đó lại giáo dục với Diệp Nhi một lúc lâu, đợi dùng xong ngọ thiện mới để hắn rời đi.

Buổi chiều, hoàng thượng đến, câu đầu tiên hắn hỏi chính là:

“Hôm nay nghe nói nàng tức giận, có chuyện gì?”

Lý An Nhiên lập tức kể rõ chuyện của Diệp Nhi cho hoàng thượng nghe, hoàng thượng nhíu chặt chân mày.

“Chuyện lần này trẫm sẽ giải quyết, nàng không cần bận tâm.”

Hoàng thượng đã nói vậy, Lý An Nhiên còn lo lắng cái gì chứ, rất nhanh nàng nghe được tin, Tô Khoan ở diễn võ trường trong hoàng tử sở trêu chọc cung nữ, kết quả cung nữ kia bị hắn cùng với đồng phạm là Cung Thư Ca đùa chết, hai đứa bọn chúng cũng chỉ mới mười ba tuổi đã như vậy, hoàng thượng nổi giận hạ lệnh tống giam, Tô thái sư cùng Cung thượng thư lập tức nhập cung thỉnh tội, trong cung hoàng hậu cùng Đức phi cũng đứng ra xin tội, cuối cùng hai tên kia chỉ bị tống đến biên quan lịch lãm một phen, tất nhiên đối với dạng công tử bột lại có tính tình như bọn hắn, biên quan chẳng khác nào địa ngục, đối với người dám nhắm đến nhi tử của mình, hoàng thượng ra tay cực kỳ dứt khoát mạnh mẽ.

VntHoaTinhKhoi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play