Ngày hai mươi bốn tháng chạp, chiếu chỉ đại phong mà mọi người vẫn mong chờ cuối cùng được chính thức công bố, khiến người khác chú ý nhất chính là tứ phi xuất hiện hai vị trí Thục phi và Hiền phi, ghen ghét, bất cam cùng thống hận, lo lắng gì đó, tất cả đều tràn ngập cả hậu cung. Vinh phi ghen ghét, Trương phi bất cam, Đức phi thống hận, hoàng hậu cùng quý phi bất an lo lắng. Nhưng dù bọn họ có cảm xúc như thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật.
Vĩnh Xuân Cung đã rất lâu rồi mới có dịp vui mừng như thế, người nào người nấy tươi cười đầy mặt. Liễu Ngưng Tuyết ngồi ở đại điện, nghe đám phi tần ngồi đầy trong phòng chúc mừng luôn miệng, tân bốc không ngừng mà ánh mắt tràn đầy hưng phấn, đối với nàng, việc được tấn phong Thục phi cực kỳ ngoài ý muốn, nàng vẫn luôn cho rằng mình đã thất sủng, hoàng thượng không còn đoái hoài gì tới mình, không ngờ lần này nàng có thể lướt qua Trương phi và Vinh phi, điều đó mang đến cho nàng một tia hy vọng, có lẽ hoàng thượng vẫn còn nhớ đến nàng, chẳng qua nhất thời người bị tiện nhân khác mê hoặc mà thôi, Liễu Ngưng Tuyết âm thầm tự an ủi mình như thế.
“Bẩm nương nương, có Võ tài nhân cầu kiến.”
Tiếng bẩm báo của cung nhân khiến không khí trong đại điện đột nhiên đọng lại, Liễu Ngưng Tuyết nhướng mày nói:
“Cho vào.”
Võ tài nhân tiến vào chủ điện Vĩnh Xuân cung, lập tức thu hút ánh mắt của chúng phi tần.
“Thần thiếp tham kiến Thục phi nương nương.”
“Miểm lễ!”
Liễu Ngưng Tuyết chỉ lạnh nhạt nói một câu rồi im lặng, tuy nhiên nàng không nói, sẽ có người khác thay nàng lên tiếng.
“Võ tài nhân sao lại đến trễ như vậy, chúng ta đều đã đến được gần nửa canh giờ rồi.”
“Kha tỷ tỷ không biết, trên đường đến đây hình như ta có nhìn thấy Võ tài nhân đi về hướng Trường Lạc Cung, chắc là đã được Hiền phi chiêu đãi thâm hậu rồi chứ gì?”
“Ai nha… Trinh tỷ tỷ nói sai rồi, Hiền phi đang mang thai, hoàng thượng ra lệnh không ai được làm phiền, Võ tài nhân làm sao có thể được tiếp đãi đây, theo ta thấy chính là bị chặn ngoài cửa, ngay cả mũi giày của Hiền phi cũng không nhìn thấy được.”
Ba người vừa lên tiếng đều là phi tần phân vị không cao, cùng với Võ tài nhân ở trong Tú Anh Các, ngày ngày đối mặt, đương nhiên xảy ra nhiều xích mích, vả lại Võ tài nhân năm đó từng được Tô thái hậu chú ý, cũng từng được thăng làm quý nhân, tuy nhiên trong lần hoàng thượng và Tô Thái hậu xảy ra căng thẳng vì vấn đề của tam hoàng tử, không chỉ Lưu phi gặp hạn, Võ tài nhân cũng bị hoàng thượng giận cá chém thớt, bị hàn phân vị, Tô thái hậu từ đó cũng không quan tâm đến nàng, những người từng ganh ghét nàng trước đây làm sao có thể cho nàng yên thân.
Võ tài nhân làm như không nghe thấy mấy người này châm chọc khiêu khích, cười cười nói:
“Các ngươi nói không sai, ta là đến Trường Lạc Cung trước, mục đích cũng không phải là muốn được diện kiến Hiền phi mà chẳng qua là muốn đích thân đưa lễ chúc mừng đến, sau đó mới đến chỗ Thục phi nương nương, làm như vậy mới đúng với quy củ, dù sao Hiền phi cũng xếp trước Thục phi, Thục phi nương nương nói đúng không?”
Liễu Ngưng Tuyết nhướng mày, lạnh nhạt cười cười, tuy nhiên ánh mắt đã bắt đầu lạnh xuống.
“Võ tài nhân nói không sai.”
Nụ cười trên mặt Võ tài nhân càng sâu, đưa mắt nhìn lại những phi tần khác có mặt trong sảnh.
“Như vậy, các vị tỷ tỷ ở đây hình như đã làm sai rồi thì phải, chưa đến Trường Lạc Cung đã chạy đến Vĩnh Xuân Cung trước, nếu Hiền phi nương nương biết được, e rằng…”
Võ tài nhân không nói hết, nhìn thấy thần sắc bất an xuất hiện trên mặt chúng phi tần, Võ tài nhân càng có vẻ vui sướng khi người gặp họa. Liễu Ngưng Tuyết ngồi ghế trên, nhìn thần sắc chúng phi tần bên dưới, sắc mặt liền trầm xuống, trong lòng khó chịu khỏi nói, việc Lý An Nhiên được tấn phong Hiền phi, xếp trên mình một chút, Liễu Ngưng Tuyết vốn đã cảm thấy khó chịu.
Năm đó lúc mới nhập cung, nàng mới là người đầu tiên được sủng ái, Lý An Nhiên còn phải ẩn mình trong Trúc Mai Hiên dưỡng bệnh, đợi khi Lý An Nhiên được thị tẩm thì nàng cũng đã mang thai, được tấn phong tu viện, Lý An Nhiên lúc đó cũng chỉ là một quý tần, nhưng không ngờ qua hai năm, đối phương đã đứng phía trên mình, Liễu Ngưng Tuyết làm sao có thể dễ chịu. Tuy nhiên Liễu Ngưng Tuyết nhập cung nhiều năm như vậy, sớm đã học được cách che dấu nội tâm của mình, nàng ta bình thản nhấp ngụm trà, cười lạnh nhìn Võ tài nhân.
“Võ tài nhân ngươi nói sai rồi, dù Hiền phi xếp trước bổn cung một chút nhưng cả hai ta đều có phong hào, đều là chính nhị phẩm tứ phi, Hiền phi là tự mình bế môn trước, lại có chiếu chỉ của hoàng thượng, mọi người đến Vĩnh Xuân Cung thì có gì sai. Tuy nhiên nghĩ lại, dù sao cũng là phân vị Hiền phi, nếu như ngay cả một vài loại miêu cẩu cũng không nhanh chân chạy đến Trường Lạc Cung đứng trước cửa vẫy đuôi thì thật sự rất uổng cho danh phận Hiền phi kia.”
Lời của Liễu Ngưng Tuyết lộ rõ khinh thường chán ghét Võ tài nhân, sắc mặt Võ tài nhân biến thành khó coi, đột nhiên nước mắt rơi như mưa ngẩng đầu ủy khuất nói:
“Thục phi nương nương, thần thiếp dù chỉ là một tài nhân nhưng dù sao cũng là phi tần của hoàng thượng, nương nương mắng thần thiếp là miêu cẩu, như vậy hoàng thượng và các vị nương nương khác sẽ là cái gì? Xin Thục phi nương nương tự trọng.”
Liễu Ngưng Tuyết nhíu mày.
“Võ tài nhân nói gì vậy? Bổn cung khi nào đã nói Võ tài nhân ngươi là miêu cẩu, ta chỉ nói đám miêu cẩu súc sinh mà thôi, sao ngươi có thể tự nhận mình là loại như thế?”
“Thục phi nương nương không cần dùng lời nói muốn chèn ép thần thiếp, ngươi có lỗ tai đều nghe được Thục phi nương nương là muốn nói ai, nhưng ta biết với thân phận của Thục phi, những người ở đây nhất định thay Thục phi nương nương che dấu, thần thiếp nói ra chỉ là vì không thể chịu được việc bị người nhục mạ.”
“Tốt… Tốt, hôm nay là ngày vui của bổn cung, ngươi lại dám đến đây gây sự? Rõ ràng không xem Thục phi ta vào mắt. Được! nếu đã như vậy bổn cung không cần khách sáo với ngươi.”
Liễu Ngưng Tuyết tức giận đập bàn một cái, lớn tiếng ra lệnh.
“Người đâu, Võ tài nhân không phân tôn ti, cố tình gây sự, lại còn dám muốn châm ngòi ly gián bổn cung cùng Hiền phi tỷ tỷ, tội không thể tha, lập tức mang ra ngoài, quỳ gối ba canh giờ làm gương cho hậu cung.”
…
Trường Lạc Cung.
Lý An Nhiên theo thường lệ ngủ trưa nửa canh giờ, đến giờ thân thì bị Thanh Y đánh thức, đợi khi nàng tiến ra đại sảnh, Lý ma ma và Tiểu Nhất Tử liền tiến lên bẩm báo.
“Nương nương, lễ vật cùng với ban thưởng đều đã nhập vào danh sách và chuyển vào kho hết rồi.”
“Ừ!”
“Nương nương, nửa canh giờ trước Võ tài nhân có đến, nói là muốn được diện kiến chúc mừng nương nương,lão nô và Tiểu Nhất Tử đã tìm cách mời đi.”
“Võ tài nhân?!... A… Ta nhớ rồi, là nàng ta.”
Lý An Nhiên cười cười, cũng không mấy quan tâm, Thanh Y vừa xoa bóp vai cho nàng vừa cười nói:
“Gần hai năm không nghe đến Võ tài nhân, lúc này đột nhiên chạy đến chỗ chúng ta, sợ là không có ý tốt.”
“Còn có thể là gì chứ? Chắc là muốn dựa dẳm nương nương chúng ta.”
Xuân Thảo bĩu môi, ánh mắt tràn đầy khinh thường, Lý An Nhiên có chút ngạc nhiên nhìn Xuân Thảo.
“Ngươi không thích Võ tài nhân?”
“Nô tỳ từng nhìn thấy Võ tài nhân đánh mắng tiểu cung nữ của mình ở ngự hoa viên.”
Xuân Thảo vốn thẳng thắng, hầu hạ Lý An Nhiên cũng hơn hai năm, cũng không hề cố kị nhiều trước mặt nàng, Lý An Nhiên lắc đầu cười nói:
“Mấy lời này không nên nói lung tung, nếu để người khác nghe được, ta cũng không bảo vệ được ngươi, dù sao Võ tài nhân cũng là phi tần, thân phận chủ tử.”
Xuân Thảo xấu hổ cười cười.
“Nương nương, nô tỳ đương nhiên biết, chỉ là ở trước mặt nương nương cho nên mới dám nói thôi.”
Lý An Nhiên trừng mắt nhìn Xuân Thảo một cái.
“Ngươi đó, còn không nghiêm chỉnh bằng một nửa Đông Thảo, nếu sau này Thanh Y gả đi, ta thật sự là sợ ngươi làm ta phiền chết.”
“Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định cố gắng học hỏi Thanh Y tỷ tỷ, đợi khi Thanh Y tỷ tỷ gả đi, nô tỳ sẽ thay tỷ ấy hầu hạ nương nương thật tốt.”
Xuân Thảo giơ tay lên trời, son sắc thề thốt, chọc Lý An Nhiên buồn cười, trong lúc đó Thanh Y đỏ bừng cả mặt, trừng mắt liếc Xuân Thảo một cái.
“Ai cho ngươi thay thế ta, ta sẽ ở đây mãi mãi hầu hạ nương nương.”
Nhìn bộ dạng thẹn quá thành giận của Thanh Y, ngay cả Tiểu Nhất Tử mà cũng không kềm được che miệng nén cười, Lý An Nhiên lại còn làm ra vẻ mặt thâm ý nhìn Thanh Y.
“Thật không? Ta chỉ sợ nếu thật sự giữ chặt ngươi không buông, tên Ngô Thiếu An kia sẽ hận chết ta.”
“Nương nương… Ta… Ta và Ngô tiểu thái y không có quan hệ gì hết.”
Thanh Y lúng túng không biết làm sao, Lý An Nhiên ngược lại còn vui sướng cười ra tiếng, sau đó còn nói:
“Qua năm bảo hắn đến gặp ta đi, ta muốn nghe xem hắn có thật sự không muốn có quan hệ gì với ngươi không?”
“Nương nương, ta…”
Thanh Y còn chưa nói hết câu, Tiểu Tam Tử đột nhiên từ bên người chạy vào, nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn, Lý An Nhiên liền có thể đoán được tên này chắc chắn đã nghe được chuyện bát quái gì ở bên ngoài rồi.
“Không cần gấp, thở đi rồi nói.”
Lý An Nhiên không để Tiểu Tam Tử lập tức nói ra, đợi hắn ổn định lại mới gấp giọng bẩm báo.
“Nương nương, Vĩnh Xuân Cung xảy ra chuyện.”
“Ồ!”
Lý An Nhiên hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tiểu Tam Tử.
“Chuyện gì?”
“Võ tài nhân sau khi từ Trường Lạc Cung chúng ta chạy đến Vĩnh Xuân Cung, không biết đã nói cái gì, Thục phi nói Võ tài nhân cố tình châm ngòi ly gián Thục phi và nương nương, muốn phạt quỳ, hiện tại Võ tài nhân còn đang quỳ trước cửa Vĩnh Xuân Cung.”
Nghe Tiểu Tam Tử nói xong, Lý An Nhiên nhướng mày, ánh mắt lộ ra tia nghiền ngẫm, Lý ma ma suy nghĩ rồi lên tiếng.
“Nương nương, Võ tài nhân chỉ là một phi tần phân vị thấp, không lý nào lại có lá gan dám ly gián hai vị nương nương, lão nô cho rằng là Thục phi cố tình mang nàng ta ra lập uy mà thôi.”
“Võ tài nhân kia cũng thật đáng thương, bao nhiêu người Thục Phi lại chọn nàng ta, chắc là có liên quan đến mấy năm trước nàng ta từng được Tô thái hậu nâng đỡ.”
Thanh Y lắc đầu thở dài, đột nhiên Lý An Nhiên cười nói:
“Đáng thương sao? Cũng không hẳn đâu.”
Lời nàng làm cho mấy người Thanh Y ngạc nhiên, Lý An Nhiên lấy lại vẻ mặt nhàn nhã như thường, từ khi mang thai, khí chất của nàng càng trở về giống với gần ba năm trước lúc mới nhập cung, có chút lạnh nhạt lười biếng. Nâng ly trà nóng lên uống một ngụm, Lý An Nhiên mới bình thản nói tiếp.
“Năm xưa lúc ta mới nhập cung, Võ tài nhân cũng từng được sủng ái, vì Tĩnh Huệ quý phi mà thất sủng, tuy nhiên không lâu sau đó lại leo lên được Thọ Khang Cung thái hậu, có lần nàng ta còn cố tình muốn thử ta, theo ta thấy, nàng ta tuyệt đối không phải là kẻ ngu ngốc. Thục phi vốn thất sủng lại đột nhiên được tấn phong, hơn lúc nào hết cần phải lập uy để chứng tỏ địa vị, Võ tài nhân biết hoàng thượng hạ lệnh không ai được đến làm phiền ta, nhưng nàng ta lại cố tình đến Trường Lạc Cung trước sau đó còn nghênh ngang đến Vĩnh Xuân Cung, rõ ràng nàng ta cố ý đưa mình đến cho Thục phi khai đao.”
“Ý nương nương là Võ tài nhân cố tình muốn bị Thục phi trừng phạt? Như vậy có lợi gì cho nàng ta chứ?”
Xuân Thảo nhíu mày khó hiểu, mấy người Lý ma ma lại rất nhanh hiểu được ý của Lý An Nhiên, Lý ma ma cười nói:
“Nương nương nói rất có lý, Võ tài nhân gần hai năm nay đột nhiên không có tiếng tâm gì, vốn với sự khôn khéo nàng ta không thể nào im lặng như vậy, nhất định là có người cố tình không muốn cho nàng ta nổi bật, cố tình đè ép nàng ta xuống, hiện tại Thục phi ra tay, tin tức muốn không chạy đến tai hoàng thượng cũng khó.”
Lý An Nhiên lắc đầu cười lạnh.
“Tuy nhiên mấy năm nay chiêu thức của nàng ta thật sự không thay đổi chút nào, cứ thích làm người bị hại, cầu sự thương xót.”
“Thục phi thật sự là không sáng suốt, cứ vậy đã vô tình tiếp tay cho Võ tài nhân.”
Xuân Thảo lộ ra vẻ mặt bất mãn, Lý An Nhiên hơi nhíu mày.
“Đã nói ngươi rồi, ăn nói cẩn thận vào, Thục phi là người ngươi có thể nói đến sao? Nếu lỡ quen miệng ra ngoài không cẩn thận lỡ lời, đến lúc đó chỉ có thể ăn khổ, hơn nữa trước đây ngươi cũng không tùy tiện đến vậy, dù có là người mình không thích cũng không thể để lộ suy nghĩ dễ dàng như thế.”
Xuân Thảo thấy Lý An Nhiên nghiêm mặt, lập tức không dám tùy tiện nữa, cung kính nói:
“Nô tỳ biết sai, sau này nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận lời nói.”
Thấy Xuân Thảo đã tỉnh ngộ, Lý An Nhiên mới gật đầu xem như hài lòng, lúc này mới trở lại chuyện của Thục phi và Võ tài nhân.
“Tóm lại, bất kể Thục phi và Võ tài nhân như thế nào cũng chẳng liên quan đến ta, hơn nữa ta phải nhắc các ngươi, sau này phải quản người dưới cẩn thận, tuy cung nhân Trường Lạc Cung khiến ta rất yên tâm nhưng vẫn phải nhắc nhở một chút, ta vừa mới tấn phong Hiền phi, vị trí này có hơi đặc thù, trên có hoàng hậu quý phi, dưới có Thục phi, Đức phi và một đám phi tần bên dưới nữa, tất cả bọn họ đều đang nhìn chầm chầm vào chúng ta, nhất là Thục phi và Đức phi, hiện tại bọn họ sợ rằng đều có bất mãn không nhỏ với ta, ta đang dưỡng thai, không muốn nghe thấy bất kì thị phi gì có dính dáng đến Trường Lạc Cung, nhớ kỷ.”
Tất cả cung nhân có mặt trong điện nghe vậy lập tức cung kính tuân lệnh.
VntHoaTinhKhoi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT