Edit: susublue

Lần này bị thương không kinh động nhiều đến người Nhà họ Dung,  không gây nhiều phiền phức, ba ngày sau Dung Lạc về tới nhà, hơn nữa có Tạ Thần chăm sóc nên không có chuyện gì.

Nước trong veo chậm rãi chảy vào cổ họng làm trơn yết hầu anh, anh đưa ly nước cho cô, băng vải trên tay chói mắt khiến Mộc Yên rũ mắt xuống.

Tuy rằng cơ thể Dung Lạc đã từng bị thương, nhưng chưa từng thật sự bị thương nặng như vậy, hai lần bị thương nguy hiểm đến tính mạng đều có liên quan đến cô.

Nhìn cô buông ly nước xuống, anh dùng sức ôm cô vào trong lòng, bởi vì động tác này động vào miệng vết thương nên làm cho anh nhíu mày.

"Dung Lạc." Mặt cô có vẻ khó tin. Thấy vậy, Dung Lạc bất đắc dĩ bĩu môi, anh luôn làm việc rất bình tĩnh, nhưng chỉ cần gặp chuyện liên quan đến cô gái trong lòng này thì anh liền không thể bình tĩnh được. Ở trước mặt anh, cho tới bây giờ cô đều ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí lúc nói hai chữ "Rời đi" cũng vẫn lạnh lùng bình tĩnh như vậy. Nhưng anh vẫn biết cô không phải người như thế, diễnD@fnlle3(quysdo0n anh muốn nhìn thấy một Mộc Yên thật sự, nhưng cô lại từ chối anh vô số lần.

"Dung Lạc, tôi biết mình đã nói lời không nên nói." Cô nhìn anh, lần đầu tiên vứt bỏ bộ mặt nạ để cho anh nhìn ra được sự đau lòng trong mắt cô.

Cô thật sự không biết anh lại cực đoan như thế, thậm chí dùng cả tánh mạng đến giữ cô ở lại.

"Tiểu Yên, dọa em rồi, thật xin lỗi." Mềm mại ấm áp nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô, vô cùng thân thiết trấn an cô.

Mộc Yên đã nhìn thấy trong sách viết nếu một người đàn ông thích hôn mắt của một cô gái thì chứng tỏ cô ấy là người anh vô cùng quý trọng. Dung Lạc như thế này, cho dù người làm anh bị thương là cô, anh cũng có thể cực kỳ dịu dàng đứng ở góc độ của cô mà lo lắng cho cô, không lúc nào là không chú ý đến cảm nhận của cô. Một khi người đàn ông lạnh như băng trở nên dịu dàng thì lực sát thương sẽ là vô hạn, bởi vì anh làm cô cảm thấy cả đời này anh đều sẽ dịu dàng với cô.

Nhưng một người tệ hại thậm chí dơ bẩn như mình làm sao mà xứng với người hoàn mỹ như Dung Lạc được? Kỳ thật người nên nói xin lỗi là cô mới đúng.

"Thật xin lỗi." Cô cũng ôm chặt anh, trời dần tối đi, đen đến nỗi không thấy một tia sáng nào thậm chí còn khiến người ta hít thở không thông, anh cũng giống như cô, luôn cô độc đi trên đường. Không tin bất luận kẻ nào, không phải tuyệt tình mà là vì e ngại, sợ lỡ như cô vừa vươn tay ra thì đối phương lại đâm vào tim mình một đao, cho dù như thế, anh vẫn dứt khoát kiên quyết vươn tay về phía cô, bàn tay ấm áp, không hề hoài nghi thậm chí là dung túng cưng chiều, nhưng mà cô lại luôn làm tổn thương anh. Cô còn nhớ rõ khi anh nắm tay cô đâm một dao vào ngực mình, thì sự cô đơn tuyệt vọng làm cho toàn thế giới đều muốn hỏng theo.

"Tiểu Yên." Giọng anh hơi khàn khàn, "Mãi mãi không được rời khỏi anh." Lời nói đầy tính khẳng định.

"Được."

Rốt cục anh cũng nở nụ cười, cho dù phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn thì anh cũng không hối hận, bởi vì anh rất hiểu biết Mộc Yên, nếu không đổ máu thì cô sẽ không thay đổi chủ ý của mình, ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô thì đã biết cô nhóc này cố chấp cỡ nào rồi. Nhưng mà anh cũng rất may mắn khi cô trực tiếp nói cho anh biết mình phải rời đi, không có biến mất mà không để lại câu nào hoặc là nhờ người nhắn lại dùm.

Điều này có nghĩa là cô tôn trọng anh, cũng có chút do dự, nếu thật sự có thể thoải mái rời đi thì cô có thể lựa chọn hai cách kia. Nhưng nếu là như vậy, dien[dafnnlle3(quyd0n anh sẽ thật sự không tìm được cô, có lẽ cô sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời anh. Cũng may, cô vẫn chăm sóc anh, không phải cô không hiểu sự dịu dàng mà anh đối với cô, chẳng qua là cần thời gian để chấp nhận. Dù thế nào thì cô vẫn ở bên cạnh anh như trước, anh liền cảm thấy thỏa mãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play