*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: susublue
"Tiểu Yên, vị này là luật sư Cao." Trong phòng làm việc Nhà họ Mộc, Sở Hoán giới thiệu với Mộc Yên người đàn ông nghiêm túc đang đứng trước mắt.
"Mộc tiểu thư, chúng ta nói về di chúc mà ba cô, Mộc Quốc Hồng đã lập trước khi chết đi." Sở Hoán vỗ bả vai Mộc Yên rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
Sở Hoán đóng cửa lại, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Diệp đã đứng đợi khá lâu ở cửa.
"Trầm tiên sinh, làm khách như anh có phải không nên xuất hiện ở chỗ này không?" Sở Hoán chau mày, không thể làm gì với người đàn ông này.
"Yên tâm, tôi không có hứng thú gì với Nhà họ Mộc cả." Thẩm Diệp nhìn về phía Sở Hoán, ánh mắt lúc sáng lúc tối làm cho lòng người kinh sợ: "Trước khi tôi đến, không phải anh đã điều tra tôi một lần rồi sao?"
Sở Hoán kinh ngạc, người đàn ông này đã biết rồi. Anh cũng không hoảng hốt mà chỉ cười châm chọc một tiếng: "Không điều tra rõ thì tôi sẽ để cho anh xuất hiện ở nơi này sao?"
"Cho nên anh có thể yên tâm, tôi chỉ muốn dẫn người mà mình nên dẫn đi thôi."
Sở Hoán hừ lạnh: "Tôi xin khuyên Trầm tiên sinh một câu, anh không nên quá tự tin, cô ấy sẽ không đi cùng anh."
"Sau khi chân tướng được làm sáng tỏ thì con bé sẽ đi theo tôi." Giọng nói của anh đầy kiên định.
"Sẽ không." Ánh mắt Sở Hoán trở nên âm u.
Thẩm Diệp nghi ngờ: "Không phải anh đã biết rồi sao, anh cho rằng lý do như vậy không đủ để tôi đưa con bé về Anh quốc sao?"
"Không phải." Sở Hoán cau mày: "Người cô ấy quan tâm đang ở đây, cô ấy sẽ không đi." Huống chi dù Mộc Yên muốn đi thì sao người kia có thể để cô ấy đi.
"Anh nói người Nhà họ Dung sao." Thẩm Diệp rất là không vui, con bé ở cùng ai cũng được, nhưng người Nhà họ Dung thì tuyệt đối không được.
"Tự anh đi hỏi cô ấy không phải tốt hơn sao." Sở Hoán thờ ơ, đối với anh mà nói, dù Mộc Yên quyết định ở lại trong nước hay đi Anh quốc thì anh cũng đều ủng hộ, nhưng điều kiện tiên quyết là Mộc Yên phải tình nguyện, ai muốn ép buộc cô thì đều là kẻ địch của anh. Dù Nhà họ Thẩm hay Nhà họ Dung cũng vậy, nếu như ngay cả ý muốn của cô mà cũng không thể tôn trọng thì những lời nói yêu, bảo vệ gì đó đều là chỉ khiến cô tổn thương thôi.
"Trước tiên đừng để con bé nhìn thấy lá thư này." Trong đầu Thẩm Diệp xuất hiện gương mặt tái nhợt của cô, anh cảm thấy bây giờ không phải lúc nói cho Mộc Yên biết.
Sở Hoán nhíu mi: "Tại sao tôi phải nghe lời anh?"
"Bởi vì đây là điều tốt nhất đối với con bé." Mặc dù nói như vậy nhưng Thẩm Diệp vẫn có ý ‘nếu anh dám làm như vậy thì cứ thử cho tôi xem!’
Sở Hoán cười khẽ, rốt cuộc quan hệ máu mủ vẫn rất kỳ diệu, anh nhìn ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Diệp thì liền nhớ đến hình như Mộc Yên cũng rất thích dùng cách thức thờ ơ như vậy để uy hiếp đối phương. Nhưng giống như đã nói, Nhà họ Thẩm đen tối như vậy, anh cũng rất chắc chắn chỉ cần chọc giận Thẩm Diệp thì có lẽ anh ta sẽ cho nổ tung chỗ này!
Đáng chết, những tên đàn ông có liên quan đến Tiểu Yên đều là lũ khốn kiếp đáng chết, một Dung Lạc giỏi tính toán còn chưa đủ, bây giờ lại thêm một Thẩm Diệp lạnh lùng như băng, thủ đoạn độc ác tới đây làm loạn cái gì nữa?
Trong đại sảnh, đột nhiên có một người phụ nữ xông tới quỳ ở trước linh vị Mộc Quốc Hồng khóc đến đứt ruột đứt gan, Sở Hoán nhìn từ lầu hai xuống dưới thì sắc mặt lại lập tức cứng đờ. Nhìn Hứa Nhã Như khóc không thành tiếng, anh liền biết phiền phức tới rồi!
Hứa Nhã Như lòng dạ hiểm độc, gian trá đầy bụng, nhưng chỉ riêng chuyện Mộc Quốc Hồng chết thì mới thật lòng. Cho tới bây giờ giữa Mộc Quốc Hồng và bà ta chỉ là đám cưới thế gia, nhưng bà ta rất thật lòng. Hôm nay Mộc Quốc Hồng chết thảm, dù người khác chê cười bà ta dối trá, giễu cợt bà ta giả vờ giả vịt thì cũng mặc kệ, vì bà ta thật sự đau lòng.
Nước mắt tuôn như suối, yêu quá sinh hận, cho tới bây giờ bà ta vẫn luôn biết Mộc Quốc Hồng chưa từng có tình cảm với mình, nếu như không phải vì thế lực Nhà họ Hứa thì có lẽ ông ấy sẽ không thèm liếc nhìn bà ta một cái.
Bà ta hao tâm tổn sức vì Nhà họ Mộc, thậm chí còn sinh Mộc Cẩm cho ông, nhưng người đàn ông này lại không bao giờ nhìn thấy. Nhất là di chúc của ông không hề có phần của hai mẹ con bà ta. Người này ác độc đến mức nào! So với việc Hứa Nhã Như rơi lệ đầy mặt, bi thương vô hạn thì Mộc Cẩm lại lạnh nhạt hơn rất nhiều, thậm chí cô ta còn không rơi một giọt nước mắt. Cô đã sớm tuyệt vọng với người ba này rồi.
Hứa Như Phong mặc áo đen, cúi người trước linh cữu của Mộc Quốc Hồng, lúc thấy Hứa Nhã Như vừa tiến vào đã quỳ trên mặt đất khóc rống thì cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Ức Hâm tới nơi này không phải vì bị Hứa Như Phong cưỡng ép, cô chỉ lo lắng cho A Yên. Lúc cô đến đây luôn nhìn xung quanh nhưng lại không thấy bóng dáng Mộc Yên đâu, cô thật sự rất bất an.
Cho đến khi một bóng người mảnh khảnh từ từ đi xuống dưới cùng luật sư Cao thì mọi người đều tập trung nhìn chăm chú.
Thù hận, tức giận, lo lắng, vô số cảm xúc khác nhau dâng trào, giống như toàn bộ những giọt mưa nặng hạt đều rơi hết vào người Mộc Yên.
Tang lễ đúng là tế điện của người chết, nhưng lại là nơi người sống quyết chiến không ngừng nghỉ. Hứa Nhã Như không hề nể mặt Mộc Quốc Hồng, diễn*dafn;lle@quýdoon giống như coi Mộc Yên không phải họ "Mộc" vậy, rốt cuộc bà ta không cần để ý ánh mắt của người khác nữa, bà ta tỏ rõ sự thù hận của mình đối với Mộc Yên, không hề che giấu chút nào. Nhà họ Mộc yên ổn đến kỳ lạ, sau khi Mộc Quốc Hồng chết thì toàn bộ đều bị phá vỡ.
Hứa Nhã Như nhìn thấy Mộc Yên, nhất là luật sư Cao bên cạnh cô thì lập tức mở miệng mắng to: "Cô không có chút lương tâm nào sao? Xương cốt ba cô còn chưa hết lạnh mà cô đã gấp gáp lập kế hoạch để lấy di sản rồi sao." Bởi vì bị Hứa Như Phong cưỡng ép nên Hứa Nhã Như mới không thể xông tới được.
Mặt Mộc Yên lạnh như băng, lưng của cô cứng đờ. Đi thẳng qua người bà ta, không thèm liếc nhìn lấy một cái. Cô thật sự không có tâm trạng để ý tới người phụ nữ như chó điên này, nếu như bà ta không biết điều thì cô cũng không ngại đưa bà ta đi gặp Mộc Quốc Hồng ngay bây giờ.
Sau lần bị Mộc Yên sử dụng thủ đoạn tàn bạo đối phó, dù có chán ghét Mộc Yên đến cỡ nào thì Mộc Cẩm cũng vẫn thấy sợ hãi. Cô ta chỉ lạnh lùng nhìn mộc Yên một lúc, nhưng vẫn không nói gì cả.
Thẩm Diệp đứng ở trên lầu, lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện: Thì ra con bé quả thật sống như thế này ở Nhà họ Mộc, như vậy thì càng khiến anh quyết tâm dẫn cô về Anh quốc hơn. Dù anh không dẫn Mộc Yên trở về Nhà họ Thẩm thì ba Thẩm Tu của anh cũng tuyệt đối không đồng ý cho cô ở lại chỗ này. Với tính cách bao che