Edit: susublue

Mộc Yên cũng không khóc, số lần cô đổ máu còn nhiều hơn số lần rơi lệ. Nhưng bởi vì người đàn ông nằm trên giường bệnh cô lại khóc hết lần này đến lần khác.

Đến khi nếm được mùi vị của nước mắt, rốt cuộc cô cũng không khóc nữa. Mùi vị lạnh lẽo thậm chí còn có chút chua sót. Đau khổ đến mức cô tình nguyện để mình bị thương. Nước mắt trong suốt chậm rãi rơi xuống, cuối cùng chạm đến bàn tay họ đang nắm chặt.

Bàn tay cô giật giật, cô mở mắt nhìn, vừa đúc lúc nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh.

Tạ Thần nói, "Mộc Yên, không ai nói Dung Lạc dịu dàng, bởi vì cậu ta chỉ dùng cảm xúc này để đối xử với cô."

"Anh tỉnh rồi sao?" Lúc cô nói ra những lời này thì cổ họng khàn khàn kỳ cục, Dung Lạc nhíu mi, vươn bàn tay phải quấn đầy băng vải lau nước mắt giúp cô.

Hai ngày hai đêm ngồi canh bên giường bệnh, không ăn gì cả, ngay cả nước Mộc Yên cũng không uống.

"Em tự chăm sóc mình như vậy sao?" Nhìn mí mắt cô thâm đen, Dung Lạc thở dài một hơi, dùng sức kéo cô nằm xuống giường.

Mộc Yên khiếp sợ, "Anh muốn làm gì?" Lo lắng miệng vết thương của anh, cô không dám giãy dụa.

Dần dần điều chỉnh tư thế ôm cô vào trong lòng, ngón tay thon dài mơn trớn mí mắt của cô, nhẹ giọng thì thầm, "Ngủ." Giọng anh dịu dàng đến kỳ cục.

Cô thật sự quá mệt mỏi, anh ôm cô, mùi hương của anh đủ để khiến cô an tâm, diễn(daffnlle3*quysdo0n rốt cục cô cũng ngủ thiếp đi, thời gian như dừng lại ở giây phút này, giống như anh sẽ mãi mãi ôm cô đến khi nước chảy đá mòn.

Cuối cùng cô không rời đi, Dung Lạc như vậy, sao cô có thể rời đi được. Hơn nữa, ngoại trừ anh, cô cũng không có gì cả.

Bởi vậy, chuyện Dung Lạc bị đâm ở Nhà họ Dung vẫn không ai dám nói gì, có Dung Lạc che chở, ai dám động đến người phụ nữ của anh. Cho nên, những vệ sĩ Nhà họ Dung, bao gồm cả quản gia đều thông minh giả bộ như không biết gì cả, người không chịu để yên, muốn tìm cái chết thì đã bị đưa đến chi nhánh công ty Dung thị ở châu Phi, bọn họ đi làm cái gì cũng không quan trọng, mà quan trọng là phải sinh hoạt cùng người châu Phi nguyên thủy ở nơi không điện không nước mới thật sự là tra tấn.

Theo như chuyện này, tình huống của Dung Trạch và Dung Ngữ cũng không khả quan hơn, khi Dung Ngữ cấp tốc chạy trối chết đến Bắc Mỹ thì phát hiện mọi tài khoản của mình đều bị đóng băng. Không còn gì nữa, cô bỗng nhiên cảm thấy mình nên cúi đầu vác cây mận gai đi chịu tội. Tuy rằng, lúc đó cô không có ra tay với Mộc Yên, nhưng cô sai vì không ngăn cản Dung Trạch, nhưng lại thủ sẵn tư thế để phòng ngừa Dung Trạch thất bại thì, đã biết rõ năng lực siêu cường của anh cả mà cô lại không nhìn ra, bởi vì lúc đó cô thật sự nổi sát tâm. Dung Lạc rất hiểu cô và Dung Trạch, cho nên lần này hai người bọn họ cũng chết chắc rồi.

Sáng hôm sau, thừa dịp Mộc Yên về nhà ăn sáng, Dung Trạch cảm thấy dù sao cũng phải chết, anh liền đánh bạo đi gặp Dung Lạc.

"Anh." Thật ra Dung Trạch vẫn không dám nói.

“Ừ." Người đang dựa vào nệm mở mắt ra, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười hiếm thấy. Nhưng lại quỷ dị đến mỗi khiến Dung Trạch nổi da gà.

"Anh." Tiếng gọi này có ý cầu xin tha thứ, kinh nghiệm nhiều lần phạm sai lầm cho anh biết, diẽnnD@fnlle3(quysdo0n nếu như khi nhận sai, Dung Lạc không có phản ứng gì thì không cần phải sợ, nhưng nếu băng sơn vạn năm lại nở nụ cười thì chứng tỏ anh chết chắc rồi! Cho nên Dung Lạc càng cười dịu dàng thì trái tim Dung Trạch càng bị dọa sợ đến nỗi ngừng đập, mặc kệ, anh vẫn mau chóng nhận sai thôi, nếu không sẽ bị Dung Lạc dọa đến nỗi tắc nghẽn cơ tim."Anh, em sai rồi." Dung Trạch tỏ vẻ chân thành, anh sắp khóc đến nơi rồi.

"Thật không?" Hoài nghi mở miệng hỏi."Sao anh lại cảm thấy em càng lúc càng độc lập!"

Một câu tán dương khó hiểu làm cho Dung Trạch lạnh run, "Anh, anh nói vậy là sao?"

"Quả thật đã độc lập rồi, độc lập đến nỗi dám khiêu khích anh." Dung Lạc cười khẽ, ánh mắt lại sâu không thấy đáy.

Dung Trạch nhớ tới ngày đó anh cầm súng chỉ vào Mộc Yên, bây gờ có lẽ phải lấy cái chết để tạ tội, anh cả mang thù cỡ nào không phải là anh không biết.

"Em đã độc lập như vậy thì cũng nên ra ngoài giúp anh quản lý công ty Nhà họ Dung đi." Cúi đầu suy nghĩ một chút, Dung Lạc tiếp tục nói, "Thật ra anh cảm thấy em nên đi với Cố Minh đến " Thịnh Nguyên ", hai người có thể hỗ trợ lẫn nhau."

Dung Trạch giống như bị sét đánh ngang tai, "Thịnh Nguyên" chính là công ty giặt ủi đồ lót phải chạy mười mét để lấy nước ở Châu Phi, trời ơi, ai tới cứu anh đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play