*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: susublue
Tính tình Tạ Lam không được coi là sắc bén, nhưng tuyệt đối cũng không phải là người dịu dàng như vẻ bề ngoài. Cô là cảnh sát Quốc Tế đã từng trải qua khảo nghiệm kiểm tra bằng máy, bây giờ lại là Phó Cục Trưởng của A thị, cô có rất bền bỉ, khí thế đầy người. Nhưng dù có được quyền cao chức trọng thì cô vẫn bị bảo vệ của Nhà họ Dung đuổi ra. Chuyện như vậy nhục nhã cỡ nào? Nhưng không sao, cô đã sớm quen rồi, lúc Tạ Lam đối mặt với Dung Lạc thì từ trước tới giờ cô không hề để ý đến tự ái.
Đối với những người cố chấp thì mọi người thường nói: Thật đúng là không đến tường Nam không quay đầu mà[1]!" nhưng Tạ Lam tiểu thư này tuyệt đối là người dù có đụng phải tường Nam cũng không quay đầu lại, hơn nữa cô còn không ngừng đụng liên tục, dù mỗi lần đều làm cho mình bể đầu chảy máu cũng vẫn không chịu quay đầu lại.
[1] Đồng nghĩa với câu ‘Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ’ của VN
GIống như bây giờ, mặc dù bị đuổi ra ngoài nhưng Tạ Lam cũng không hề có ý rời khỏi đây, cô nghĩ dù sao Dung Lạc chỉ muốn cô ra ngoài, cô cứ ở chỗ này đợi anh. Huống chi cô thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với anh. Tạ Lam sửa lại quần áo xốc xếch, dựa vào xe mình bắt đầu hút thuốc.
Mùi thuốc lá mang theo hương cỏ Lavender bay lượn, cô vô cùng mê luyến, cảm thấy nhẹ nhõm trong làn khói.
Ngón tay thon dài đặt trong làn khói mù mịt lượn lờ, kể từ sau khi về nước, cảm giác mình lụn bại càng lúc càng mạnh mẽ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô đứng ở dưới lầu tập đoàn Dung thị, chuyên tâm hút thuốc lá, thỉnh thoảng còn ho nhẹ hai tiếng.
Cố Minh lơ đãng nhìn từ trên lầu xuống thì thấy Tạ tiểu thư vẫn chưa đi nên bất đắc dĩ thở dài. Phải nói là với chức vị của Tạ Lam thì đúng là có thể giúp xử lý vài vấn đề đen tối của Nhà họ Dung, nhưng điểm mấu chốt là dù không có Tạ Lam thì Nhà họ Dung cũng có thể tự mình giải quyết những chuyện đó. Nói tóm lại giống như Dung Lạc đã nói với Tạ Lam, Nhà họ Dung tuyệt đối không cần cô giúp.
Cố Minh thấy Tạ Lam không hề có ý muốn rời đi nên cũng thấy rất bối rối, anh không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ này đứng mãi bên ngoài không chịu đi được, mặc dù anh cũng rất không thích vị tiểu thư cố chấp này nhưng vẫn phải cho Nhà họ Tạ mặt mũi.
"Thiếu gia." Cố Minh im lặng nửa ngày rồi cuối cùng cũng mở miệng.
"Hả?" Dung lạc nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho Cố Minh ngẩn ra.
" Thật ra Tạ Lam tiểu thư có chuyện muốn tìm ngài, hơn nữa ngài cũng biết cô ấy nhậm chức thì ít nhiều cũng có ích cho chúng ta. Hơn nữa cô ấy còn vì Nhà họ Dung mà trở mặt với Nhà họ Tạ, một người phụ nữ như vậy ngài đối xử như thế có phải hơi quá hay không..."
"Có phải rất quá đáng không?" Dung Lạc nhẹ giọng hỏi.
Cố Minh vừa định gật đầu, nhưng anh là người xử sự khéo léo nên cuối cùng chỉ nói nhẹ một câu, "Có một chút."
"Vậy sao?" Dung Lạc cầm điện thoại trong phòng làm việc lên, gọi vào số của bộ phận an ninh Dung thị: "Cao Trác."
"Dạ, thiếu gia?" Cao Trác hơi kinh ngạc rồi liền tỉnh táo lại: "Ngài có gì muốn dặn dò sao?"
"Từ giờ trở đi không cho phép người Nhà họ Tạ tiến vào tập đoàn Dung thị, nếu như phát hiện có một bóng người Nhà họ Tạ nào thì các người đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Cố Minh phản ứng giống như Cao Trác, sống lưng cứng đờ, cả người cũng lạnh thấu xương, đừng xuất hiện nữa? Chỉ không xuất hiện tại ở Dung thị thôi sao? Nào có đơn giản như vậy, dienxdafnleequysdoon sợ là sẽ không thể xuất hiện trên thế giới này luôn đó chứ.
"Cố Minh."
"Dạ." Giọng anh cứng ngắc.
Dung Lạc cười khẽ: "Còn cảm thấy tôi đối xử quá đáng với Tạ Lam không?"
Cố Minh nhìn nụ cười của Dung Lạc thì khí lạnh lập tức lan tràn khắp cả người, cười khan phụ họa: "Không, không quá đáng, không quá đáng chút nào."
"Vậy thì tốt."
Sau đó Dung Lạc lại nhìn Cố Minh rồi nở một nụ cười khuynh thành.
"Cố Minh, cậu đi theo tôi chắc cũng không dễ dàng gì."
Đối mặt với thái độ quan tâm săn sóc của Dung Lạc, Cố Minh đổ mồ hôi lạnh khắp toàn thân. Trong lòng của anh thầm phát một tín hiệu "Nguy rồi!’, sau đó không dám nữa ngẩng đầu nhìn Dung Lạc nữa.
Sao anh lại quên là tuy không thể làm mất mặt Nhà họ Tạ nhưng càng không thể chất vấn quyết định của Dung Lạc chứ. Cố M
inh không nhịn được nhớ lại lúc anh vừa mới đi theo thiếu gia, lúc đó Dung Lạc mới chỉ mười tám tuổi.
Anh nghĩ rằng mình lớn hơn Dung Lạc năm sáu tuổi, hơn nữa đã là người trưởng thành rồi thì mình nhất định phải giúp thiếu gia kịp thời sửa lại sai lầm, không thể phạm sai được. Vì vậy trong một lần gặp nguy hiểm anh đã