*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: susublue
Tốn suốt một đêm để xử lý một vụ án hình sự, sáng sớm Tạ Lam lại uống rượu với đồng nghiệp vì vậy hiện tại đầu óc vô cùng rối loạn, cô nhức đầu đè huyệt thái dương. Cô cầm lấy điện thoại di động trong tay một cách khó hiểu, cảm thấy người phụ nữ vừa rồi gọi điện thoại tới có chút kỳ lạ, ngón tay cô trượt trên màn hình hai cái rồi liền xóa lịch sử cuộc gọi. Tựa vào trên ghế sa lon một lúc lâu cô mới tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra điện thoại không phải của mình. Bây giờ cô còn cảm thấy nhức đầu hơn, rầu rĩ nghĩ xem nên giải thích với Dung Lạc thế nào. Đã lâu rồi bọn họ chưa gặp nhau, vất vả lắm cô mới vào đây được nên không muốn bị đuổi ra ngoài chỉ vì một cuộc điện thoại. Không phải cô không biết người kia tuyệt tình thế nào.
Trước cửa tòa soạn báo Triêu Dương.
Sở Hoán nhìn Mộc Yên thất thần đi ra ngoài thì nhíu mi hỏi cô, "Tiểu Yên, em làm sao vậy?" Sắc mặt khó coi như vậy.
Mộc Yên vẫn không nhìn anh, cô ngồi lên xe Sở Hoán. Lạnh lùng nhìn anh một cái, ý bảo anh có thể lái xe đến tang lễ của Mộc Quốc Hồng được rồi. Không còn vẻ chán nản như lúc ở trong thang máy nữa, sắc mặt Mộc Yên vẫn lạnh nhạt như trước. Gặp phải chuyện như vậy, dù đó là hiểu lầm hay là sự thật thì Mộc Yên cũng vẫn là Mộc Yên, cho tới bây giờ cô đều không có dáng vẻ ỏng ẹo như những người phụ nữ khác. Cái kiểu vừa gặp phải chuyện này đã đánh mất lý trí, lập tức chạy đến bên kia la mắng, khóc lóc với người đàn ông của mình rồi nói, "Tại sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?" Tình huống này không thể nào xuất hiện với Mộc Yên.
Khóc sao? Người phụ nữ nào cũng một khóc hai nháo ba thắt cổ sao? Những thứ đó là cái gì? Ở trong thế giới của Mộc Yên, cho tới bây giờ đều không có chuyện này xảy ra.
Bởi vì hoàn cảnh sống từ bé đến giờ nên suy nghĩ của Mộc Yên vẫn rất cực đoan, tuyệt đối phán đoán xem cái nào thật cái nào giả, mặc dù loại lý trí lạnh lùng cứng rắn như máy móc nhưng sẽ giúp con người bỏ qua nhân tố tình cảm mà suy đoán thật lý trí.
Vì vậy lúc còn chưa có căn cứ xác thật thì cô sẽ không kết luận là Tạ Lam và Dung Lạc có quan hệ mờ ám. Mộc Yên thừa nhận trong đoạn tình cảm giữa cô và Dung Lạc, quả thật xét về mọi mặt cô đều cảm thấy tự ti, nhưng không có nghĩa là cô luôn tự đặt mình vào vị trí hèn mọn. Cô hèn mọn là vì Dung Lạc, nếu như là người khác ngoài Dung Lạc thì cô chưa bao giờ cảm thấy mình không sánh bằng họ chứ đừng nói chi là Tạ Lam, cô hâm mộ người phụ nữ kia, nhưng không có nghĩa là cô cho rằng đối phương cao hơn cô một bậc.
Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là Dung Lạc thật sự không có bất kỳ quan hệ nào với Tạ Lam. Nhưng nếu như bọn họ thật sự có quan hệ thì Mộc Yên sẽ lập tức quả quyết lựa chọn —— rời khỏi Dung Lạc, hoặc là giết Tạ Lam!
Làm như vậy cô nhất định sẽ đau khổ, nhưng cũng giống như khoét miếng thịt thối nát bị thương trên người mình vậy, dù có đau thế nào cũng muốn cắt bỏ đi.
Lúc mới vừa ngắt điện thoại, vì là một cô nhóc bình thường nên tất nhiên Mộc Yên sẽ đau lòng, sẽ cảm thấy yếu ớt. Thế nhưng tất cả đều là tạm thời, ngoại trừ việc làm một cô nhóc bình thường có người yêu, diễn;dafn*llequys!doon Mộc Yên còn là sát thủ ám sát máu lạnh, cô tàn bạo và khát máu vì cho tới bây giờ cô lớn lên trong vũng máu tanh. Nếu như Tạ Lam thành kẻ địch thì cô sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để đối phó! Dung Lạc là của cô, người nào đụng đến anh thì cô sẽ đưa người đó xuống địa ngục!
Tình cảm Mộc Yên rất cực đoan nhưng cũng cực kỳ đơn thuần. Trong khoảng thời gian ở cùng với Dung Lạc, cô càng ngày càng hiểu cái gì gọi là yêu một người, vì vậy cô hiểu lúc trước cô lệ thuộc vào Sở Hoán không được gọi là yêu. Cho nên ở trong cuộc sống của Mộc Yên, cô chỉ từng thích một mình Dung Lạc, hơn nữa vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi. Dù vậy bây giờ cô lại không muốn lập tức đi tìm Dung Lạc đối chấp. Mộc Yên luôn cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, nhưng tâm trạng của cô lại rất kém cỏi. Cô hi vọng tâm trạng mình khôi phục lại bình thường rồi mới đi gặp Dung Lạc sau, rồi khi đó sẽ lên tiếng hỏi rõ tất cả.
Nhưng Mộc Yên tuyệt đối không ngờ cùng lúc đó trong phòng làm việc ở tần cao nhất của tập đoàn Dung thị, số mạng của một vài người đã hoàn toàn thay đổi, từ đầu đến chân đều rơi vào địa ngục đen tối không lối thoát.
Trong phòng làm việc của Dung Lạc, ngoại trừ Cố Minh và trợ lý của anh thì không có ai được đi vào cho nên khi anh họp xong sẽ cùng Cố Minh trở lại phòng làm việc, thấy Tạ Lam ngồi trên ghế sô pha thì vẻ mặt liền trở nên lạnh lẽo.
Bình thường phòng làm việc của Dung Lạc vô cùng an tĩnh, nhưng bây giờ bên trong quá im lặng nên giống như căn phòng chết.
Trước kia yên tĩnh là bởi vì không có ai ở bên trong, nhưng bây giờ rõ ràng trong phòng làm việc có nhiều người đứng đó nhưng lại im lặng đến đáng sợ.
Toàn bộ người phụ trách trông coi của các tầng lầu Nhà họ Dung đều đứng ở ngoài cửa im lặng cúi đầu.
Cố Minh nhìn Tạ Lam đang ngồi một bên, không biết cô ta vào đây bằng cách nào nên không nhịn được cau chặt mày, rốt cuộc là ai dám tùy tiện cho cô ta vào đây, lần này chọc giận Dung Lạc rồi sẽ không dễ dàng giải quyết được.
Bầu không khí đè nén trầm thấp khiến tất cả mọi người đều hít thở không thông.
Dung Lạc ngồi ở trên ghế sô pha, vẻ mặt đã cực kỳ lạnh lùng "Ai cho cô vào đây?" Âm sắc lạnh lùng cao quý, anh nhíu mi nhìn Tạ Lam đứng bên cạnh, ánh mắt đầy u ám.
Cho dù Tạ Lam làm Cảnh sát hình sự quốc tế đã đối mặt với nhìn hoàn cảnh, loại người nào cũng có thể giải quyết, nhưng khi đối mặt với ánh mắt bén nhọn của Dung Lạc thì cô vẫn không nhịn được rùng mình một cái.
"Em chỉ ghé thăm anh một chút thôi, anh cần gì tức giận như vậy?" Tạ Lam đứng ở bên cạnh nở nụ cười vô tội, nhưng trong lòng lại đang chảy máu. Không phải trợ lý của anh nói anh đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ sao, sao lại đi từ phòng họp về đây.
"Đi ra ngoài!" Giọng nói lạnh lẽo cứng cỏi, hiển nhiên anh đã không còn kiên nhẫn để nói chuyện với cô nữa.
Tạ Lam kinh ngạc nhìn anh, cho tới bây giờ cô không phải là ngời thích đu bám người khác, đúng là cô thích anh, nhưng lần này cô tới đây cũng không có mục