*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: susublue
“Làm sao anh biết được những chuyện này?" Mộc Yên đang trầm tĩnh thì đột nhiên lạnh lùng nhìn sườn mặt Sở Hoán.
"Trước khi Mộc Quốc Hồng xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã đến tìm anh." Sở Hoán ngồi ngay ngắn để lái xe, dù thế nào thì sự hoài nghi của cô cũng làm cho nụ cười ở khóe miệng anh chua sót."Giống như em, ông ta cũng để lại một bức thư cho anh, đi xem thi thể Mộc Quốc Hồng xong thì anh sẽ cho em xem bức thư đó.”
"Không cần." Mộc Yên đè huyệt thái dương đau nhức, cô tựa vào ghế.
Mãi cho đến khi đến cục cảnh sát xe mới chậm rãi dừng lại.
Mộc Yên nhìn nơi mình vừa mới phỏng vấn Tạ Lam xong, thật bất đắc dĩ, cô và nơi này đúng là có duyên.
"Đi thôi." Sở Hoán nhìn Mộc Yên đứng ngây người ở cửa, nhẹ giọng nói một tiếng.
Tầng hầm đông lạnh dưới lòng đất, pháp y mặc áo blouse trắng kéo khẩu trang trắng xuống “Cô là người nhà của người chết sao?" Thường xuyên tiếp xúc với thi thể nên trên người anh có khí chất âm u lạnh lẽo, Mộc Yên nhìn anh rồi nói với giọng điệu còn lạnh hơn cả anh, "Tôi không phải."
"Vậy cô là ai?" Mặc dù anh đang nói chuyện với Sở Hoán nhưng ánh mắt lại nhìn Mộc Yên.
"Phải, tôi là con nuôi của Mộc Quốc Hồng."
Anh im lặng một lúc lâu rồi nhíu mi, "Vậy cô vào đi."
Ánh đèn lạnh lùng chiếu vào trên tấm vải trắng trùm thi thể.
Vải trắng được xốc lên, bởi vì đã được xử lý nên biểu cảm trên gương mặt Mộc Quốc Hồng lúc này không còn đáng sợ như lúc ở hiện trường hiện trường vụ giết người nữa. Nhưng dù vậy thì vẻ đau đớn trên mặt vẫn cho thấy được trước khi chết ông ta đã chịu đựng rất nhiều sự tra tấn.
Mộc Yên lạnh lùng nhìn khuôn mặt Mộc Quốc Hồng, thái độ của cô vẫn nghiêm túc trầm trọng, nhăn nhó như trước. Thật ra trong lòng cô rất loạn, cô hận Mộc Quốc Hồng, nhưng hôm nay nhìn thấy ông ta lẳng lặng nằm ở trong này, cô lại không biết rốt cuộc mình nên có phản ứng gì mới đúng.
Sở Hoán nhìn Mộc Yên cắn chặt môi dưới, anh biết nhất định cô rất khó chịu. Anh biết rõ thói quen của Mộc Yên, lúc khổ sở thì luôn cắn chặt môi dưới, có lẽ chính cô cũng không chủ ý đến điều này.
Chần chờ một chút rồi anh vẫn vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ về bả vai cô để trấn an giống như vô số lần trước đây.
Cùng lúc đó, di động màu đen trong tay Mộc Yên không ngừng lóe sáng.
Trước cửa tòa soạn báo Triêu Dương, một người đàn ông mặc áo gió màu xám đang đứng gọi điện thoại trong gió Thu lạnh.
"Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Dung Lạc ngắt cuộc gọi, nhíu mi, rốt cuộc cô đã đi đâu? Anh vừa mới hỏi chủ biên Cao Nghị của bọn họ, anh ta nói là giữa trưa Mộc Yên đã rời khỏi đây cùng một người đàn ông.
Ngón tay thon dài lại bấm một dãy số khác, đối phương nhanh chóng nghe mắt.
"Thiếu gia."
"Thiếu phu nhân đang ở đâu?" Giọng nói lạnh như băng làm cho Cố Sùng giật mình.
"Thiếu gia." Cố Sùng cố gắng đè thấp giọng, "Thiếu phu nhân ở cục cảnh sát."
" Cục cảnh sát?" Dung Lạc nhíu chặt mày.
"Dạ, đã đi vào lâu rồi."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi cũng không biết." Cố Minh cũng rất nghi hoặc.
"Cứ ở đó đi."Dung Lạc mở cửa xe ngồi vào bên trong, "Tôi lập tức qua đó."
"Thiếu, thiếu gia." Giọng điệu Cố Sùng chần chờ.
"Nói."
"Thiếu phu nhân đi cùng một người đàn ông khác."
Dung Lạc im lặng một lúc lâu rồi mới lạnh lùng nói, "Tôi biết." Tay vừa mới đặt lên tay lái liền từ từ hạ xuống, "Vậy là người kia đến tìm cô ấy, sau đó cả buổi chiều hôm nay bọn họ đều ở cùng một chỗ."
"Cái này…?"
"Nói."
"Dạ, đúng là như vậy." Cố Sùng bất đắc dĩ, tiếp tục nói, "Người đàn ông kia là anh trai lúc trước của thiếu phu nhân."
"Thật không?" Đôi mắt sâu thẳm híp lại đầy nguy hiểm, gió bão kéo tới.
Cục cảnh sát A thị.
Thang máy chạy từ dưới tầng hầm lên đến đại sảnh tầng một, Mộc Yên vẫn im lặng, Sở Hoán nhìn sườn mặt cô quá bình tĩnh nên hơi lo lắng. Đi cùng bọn họ từ dưới hầm lên đại sảnh còn có hai cảnh sát phụ trách vị án giết người này, và một vị pháp y.
Mộc Yên ngồi ở trên ghế, không biết đang suy nghĩ cái gì. Một cảnh sát đang nói chuyện với Sở Hoán.
"Sở tiên sinh, hy vọng hai người có thể phối hợp giúp chúng tôi điều tra, chúng tôi nhất định sẽ cho hai người một câu trả lời thuyết phục."
Sở Hoán cười có chút nặng nề, "Được, làm phiền anh."
Vị pháp y nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên đi về phía Mộc Yên.
Bởi vì tiếp xúc với thi thể thường xuyên nên mặt anh cứng ngắc không có chút cảm xúc.
Anh chậm rãi đi qua rồi ngồi xuống bên cạnh Mộc Yên, Mộc Yên nghiêng đầu lạnh lùng nhìn sườn mặt người đàn ông này.
Pháp y cũng không nói gì, diên*dafn~lê;quýdoon im lặng một lúc lâu rồi mới lục lọi túi áo khoác blouse của mình, rốt cục cũng lấy ra được một tấm ảnh chụp bị nhàu nát đưa cho Mộc Yên.
Cô không cầm mà chỉ nghi hoặc nhìn anh.
"Đây là thứ duy nhất người chết mang theo trên người."
Mộc Yên nhìn tấm ảnh chụp dính đầy vết máu gần như đã không thấy rõ bóng người, đó là mình lúc 11 tuổi.
Cô và Mộc Quốc Hồng đứng dưới gốc cây Sơn Chi trong sân vườn nhà họ Mộc, Mộc Quốc Hồng cười rất hiền lành, cô lại bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Rất nhiều năm trước đây, ngày đó ánh nắng rất tốt, cô từ Seattle về nước ở hai ngày, vừa đúng lúc Sơn Chi ở trong sân nở, nhưng không ngờ Mộc Quốc Hồng và Sở Hoán cũng ở đó. Cô hơi lơ là một chút đã bị Sở Hoán chụp hình lúc cô và Mộc Quốc Hồng đang đứng chung một chỗ. Lúc ấy cô rất không vui, đến khi Sở Hoán hứa sẽ xóa tấm ảnh thì cô mới bỏ qua.
Bây giờ ngẫm lại đây là tấm ảnh duy