*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: susublue
"Tôi thật sự không ngờ tòa soạn báo Triêu Dương lại cử một phóng viên trẻ tuổi như Mộc Yên tiểu thư đến phỏng vấn tôi." Tạ Lam đánh giá cô nhóc trước mặt, tôi cũng cảm thấy cô có chút quen thuộc.
"Phó cục trưởng tạ, xin yên tâm, tòa soạn báo chúng tôi sẽ tận tình phỏng vấn cô." Mộc Yên bình tĩnh giải thích.
Tạ Lam nghe ra ý trong lời nói của Mộc Yên nên vội vàng phủ nhận, "Mộc Yên tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý hoài nghi năng lực của cô."
"Ừ." Mộc Yên gật đầu, cô vốn cũng không phải phóng viên, Tạ Lam không tin thực lực của cô cũng đúng. Mộc yên cũng không muốn suy nghĩ phức tạp, đến khi có phỏng vấn xong, kết quả cuối cùng chính là lời giải thích tốt nhất.
Càng trả lời phỏng vấn Tạ Lam càng cảm thấy cô nhóc ngồi đối diện mình rất tài hoa. Những câu cô hỏi luôn sắc bén, chọc trúng tim đen nhưng lại không làm cho đối phương cảm thấy xấu hổ, uyển chuyển vừa phải lại làm cho người ta sợ hãi than thầm.
"Nếu Tạ Lam tiểu thư đạt được thành tích tốt như thế ở vị trí cảnh sát quốc tế thì vì sao lại quyết định từ bỏ nó để đến A thị làm phó cục trưởng vậy?"
"Thật ra tôi cũng không rõ lắm." Tạ Lam nhíu mi, tóc quăn mới từ màu nâu vừa rơi xuống đã bị cô cột lên sau đầu.
Câu trả lời mông lung như vậy làm cho Mộc Yên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cô cũng hời hợt.
Tạ Lam đột nhiên nhếch khóe môi lên, cười cực kỳ dịu dàng, "Không biết Mộc tiểu thư có hiểu hay không, đây gọi là lòng trung thành, chỉ có quốc gia của mình mới có thể cho cô cảm giác này." Ánh mắt của cô cực kỳ kiên định."Huống chi nhà của tôi cũng ở đây, tất cả người thân của tôi cũng ở đây."
"Thì ra là thế."
Trong quá trình phỏng vấn cũng sẽ dừng lại để nghỉ ngơi một lát, Mộc Yên đi ra ngoài gọi điện thoại cho chủ biên Cao Nghị, giọng điệu của Cao Nghị vẫn tùy tiện không quan tâm như trước, dienxdafnleeqsuydoon nhưng cô nghe ra được mỗi một câu đều là lời dặn dò nghiêm túc.
Mộc Yên thở dài một hơi rồi trở lại văn phòng Tạ Lam.
Lúc đẩy cửa ra cô cũng không đi vào ngay.
Bởi vì cô thấy cô gái xinh đẹp kia đang đứng sát cửa sổ văn phòng hút thuốc, ngón tay giữa và ngón áp út kẹp điếu thuốc lá, mùi Nicotin[1] từ thuốc lá bay ra rất nồng, xen lẫn trong đó còn có hương Lavender nhàn nhạt, đúng là một loại thuốc lá kỳ lạ. Mộc Yên ghét nhất là mùi thuốc lá nhưng mùi hương Lavender nhàn nhạt hòa lẫn với mùi Nicotin thì cũng đến nỗi không thể chấp nhận được.
[1] Nicotin là một chất gây nghiện có trong thuốc lá
Mộc Yên từng nhìn thấy rất nhiều phụ nữ hút thuốc, Lý Hân phóng khoáng, thậm chí là Hoắc Thất cũng hút thuốc sau khi thất bại trong tình cảm. Nhưng Tạ Lam hút thuốc lại không mất đi vẻ tao nhã và dịu dàng, ngược lại còn có thêm một loại cảm giác quyến rũ khác.
Còn có chút giống những người phụ nữ mặc sườn xám trong phim điện ảnh ở với bối cảnh Thượng Hải xưa, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều cực kỳ quyến rũ.
Vẻ đẹp của Tạ Lam là lắng đọng theo thời gian, sự dịu dàng tích lũy theo năm tháng, lại có chút hương vị lạnh lùng hờ hững với thế gian.
Mộc Yên bất giác nghĩ đến bức họa trong trí nhớ, người phụ nữ này cởi bỏ lớp áo cảnh sát thay bằng bộ sườn xám thì sẽ có sức quyến rũ thế nào.
Lúc cô đẩy cửa đi vào cũng vừa đúng lúc nhìn vào ánh mắt Tạ Lam.
Cô chú ý thấy Mộc Yên đang nhìn chằm chằm điếu thuốc trên tay mình thì lập tức hiểu ra, có chút ngượng ngùng nói."Thật xin lỗi, tôi hơi nghiện, nhịn không được nên..."
"Không sao." Tuy rằng Mộc Yên không thích mùi Nicotin nhưng dù sao cô cũng đến phỏng vấn Tạ Lam, không có gì quyền yêu cầu đối phương làm theo ý mình.
Phỏng vấn tiếp tục mãi cho đến khi hoàn thành toàn bộ câu hỏi, Tạ Lam lười biếng chống tay lên thành ghế sô pha, "Mộc Yên tiểu thư khiến tôi có cảm giác rất quen thuộc."
"Thật không?" Tạ Lam không chút để ý đáp lại.
"Dù thế nào thì cũng hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Lại vươn tay về phía Mộc Yên thêm lần nữa, nhưng Mộc Yên cũng không cầm tay Tạ Lam. Cô chỉ lễ phép nói, "Cám ơn phó cục trưởng Tạ đã tin tưởng tòa soạn chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt bản tin lần này."
Tạ Lam mỉm cười, "Đương nhiên, tôi tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của mọi người." Nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở phía sau, Tạ Lam lại hỏi, "Thời gian không còn sớm nữa, Mộc Yên tiểu thư có muốn ở lại dùng cơm trưa với tôi không."
"Cám ơn ý tốt của cô nhưng không cần."
Tạ Lam nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của Mộc Yên, môi mỏng nhếch lên, "Mộc Yên tiểu thư có nghe ai nói rằng những cô nhóc như cô vẫn nên cười nhiều thì sẽ tốt hơn không?" Cô cười như không cười nhưng lại cực kỳ nghiêm túc.
Mộc Yên vẫn bình tĩnh như trước "Lần sau tới hỏi thăm sẽ có người thông báo cho cô."
"Chúng tôi đi đây." Mộc Yên nhìn nhân viên bên cạnh rồi liền dẫn theo người ra ngoài.
Tạ Lam dựa vào khung cửa, nhìn bóng người mảnh khảnh dần dần đi xa, trên mặt có chút tiếc nuối, "Thật đúng là một cô nhóc không đáng yêu." Thở dài một hơi, bỗng nhiên nhớ lại giữa trưa phải tới nhà họ Tạ nên lại bất đắc dĩ lắc đầu đi thu dọn vài thứ.
Ngồi trên xe phỏng vấn chuyên dụng của tòa soạn báo, trong đầu Mộc Yên không ngừng xuất hiện hình ảnh của Tạ Lam, cô thật sự không nghĩ đến một người phụ nữ dịu dàng như vậy từng là cảnh sát quốc tế.
Di động lại vang lên lần nữa, Mộc Yên nhìn dãy số xa lạ, suy nghĩ một lát vẫn ấn nút nghe "A lô." Vừa nghe thấy giọng của đối phương Mộc Yên đã lập tức hấn động.
"Tiểu Yên." Giọng của người nọ rất dịu dàng.
"Chuyện gì?" Cô thật không ngờ lại nhận được cuộc gọi của Sở Hoán, anh ta đã sớm không còn quan hệ anh em với cô nữa rồi.
Trong lúc nhất thời hai người đều im lặng, Mộc Yên lạnh nhạt cầm di động, cô nghe trong điện thoại có tiếng gió thổi hiu quạnh, có thể đoán được đại khái là Sở Hoán đang ở một nơi rất trống trải.
Thời gian yên tĩnh kéo dài làm cho Mộc Yên nhíu mi.
Cô vừa định ngắt điện thoại thì lại nghe đối phương đè nén giọng, "Mộc Quốc Hồng đã chết."
Đầu tiên thì Mộc Yên kinh sợ rồi sau đó khôi phục lại vẻ bình tĩnh, "Tôi đã biết."
"Em không cần quá đau khổ?"
"Không, tôi vốn không đau khổ." Mộc Yên châm chọc, "Tôi và ông ta đã sớm không còn quan hệ gì cả." Ông ta chết có gì đáng để cô khổ sở.
"Không chỉ không đau khổ mà có lẽ tôi sẽ mở tiệc ăn mừng."
Sở Hoán bất đắc dĩ thở dài, "Em đó, luôn ngang bướng như vậy, ngoài miệng thì luôn nói lời tuyệt tình nhưng thật ra trong lòng vẫn rất để ý."
"Anh cho rằng anh là ai?" Mộc Yên nhíu mi, "Đừng tưởng rằng anh rất hiểu tôi, cũng đừng mơ tưởng đoán suy nghĩ của tôi."
"Được rồi." Sở Hoán suy sụp, không muốn chọc