Đôi mắt màu hổ phách lóe lên tia sáng lạnh lùng, đôi chân tàn nhẫn đạp một cước thật mạnh vào bụng người con trai đang đau đớn co người nằm trên mặt đất, trong đôi mắt là sự tức giận cùng nồng đậm ghen tuông khó tả. Bạc môi mỏng mở ra, phát ra thanh âm băng lãnh tựa tiếng nói âm u của tu la nơi địa ngục vô thanh vô thức làm cho Quân Hạo đang còn đau đớn quằn quại trên nền đất chợt rụt người lại .

-Cút.

Quân Hạo gồng chịu nỗi đau truyền đến từ toàn thân, đứng thẳng dậy nhấc tay chùi nhẹ vệt máu đỏ thẫm bên khóe môi, đôi mắt chứa đầy căm phẫn nhìn người đàn ông vừa đánh mình, ánh mắt sắc lạnh đanh thép nhìn anh rồi buông một câu khiêu khích.

-Mày … được lắm ! Hãy đợi đấy ! Sẽ có một ngày tao sẽ làm cho mày phải hối hận .

Nói xong, hắn xoay người bỏ đi lạnh lùng.

Hàm Tịch Dương sau khi xử lí xong Quân Hạo, bỗng nhiên cảm thấy nơi bờ vai lạnh buốt như là thiếu đi mất chút hơi thở ấm áp. Anh chợt quay đầu lại thì sững người trước gương mặt đầy nước mắt cùng với đôi mắt long lanh ngập nước của Tây Nhược Hi. Cô…khóc ?Hàm Tịch Dương sững người bối rối, lần đầu tiên trong đời anh lại cảm thấy bối rối trước những giọt nước mắt của con gái, chỉ là người con gái trước mắt lại là tâm can bảo bối trong lòng.

Anh bước gần đến, đưa bàn tay ấm áp của mình lên nhẹ lau khô giọt lệ cay nóng nơi gò má Tây Nhược Hi, đau lòng ôm cô gái trước mặt thật chặt.

Nhưng là tại sao cô khóc? Trong mắt anh, Tây Nhược Hi là người cực kì cứng đầu, dù cho có chuyện gì xảy ra thì cô cũng không bao giờ rơi lệ, vậy tại sao lần này cô lại … Hay là …tại tên kia ? Khi trong lòng Hàm Tịch Dương còn vương vấn trăm mối ngổn ngang suy nghĩ thì người con gái trong lòng ngực chợt gào khóc lên thật to, như là khóc lên cho thỏa bao nỗi lòng .

Tây Nhược Hi nhìn người con trai trước mặt, anh là thật ! Anh thật sự trở về, mọi thứ diễn ra thật nhanh khiến cô không tài nào hiểu được, chỉ biết để mặc cho những giọt lệ cay nóng rơi trên đôi gò má. Cô không thể tin cũng không dám tin rằng sự thật là anh – Hàm Tịch Dương - Dương ca ca của cô đã trở về, chỉ có ôm anh thật chặt thì trái tim mới cảm nhận được chút ấm áp từ cơ thể anh, cảm thụ chút hơi thở quen thuộc mà đã từ lâu lắm rồi cô đánh mất.

Sau vài giây ôm thật chặt, Tây Nhược Hi tức giận vung nắm đấm về phía Hàm Tịch Dương, cô điên cuồng đánh thật mạnh vào lồng ngực rắn chắc đó, đôi chân nhỏ nhắn vung lên đá mạnh vào bắp chân làm anh nhíu mày thật chặt nhưng vẫn kiên trì không buông lỏng đôi tay. Từng giọt nước mắt lại liên tiếp rơi xuống bên cánh môi mấp mở, Tây Nhược Hi buông thả bao ủy khuất, lo lắng, nhớ thương cùng tức giận, lặp đi lặp lại câu nói“Sao anh không đi luôn đi !” thật chói tai nhưng lại làm cho người khác cảm thấy đau lòng.

Hàm Tịch Dương thở dài, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cô, sâu trong đôi mắt là bao tình cảm bị kìm nén lại dưới màu đen tĩnh lặng. Anh biết cô nhất định sẽ rất giận, nhưng không ngờ đến là cô sẽ khóc, này là vì anh sao ?

Tây Nhược Hi mệt mỏi gục đầu vào lòng ngực anh, lệ nóng vẫn chảy nhưng trái tim đã điều hòa lại nhịp đập vốn có. Đôi mắt nhẹ nhàng nhắm chặt lại, bàn tay vô thức ôm chặt người con trai trước mắt, để cho luồng nhiệt lưu từ cơ thể anh chảy vào tận tim cô, tĩnh lặng…

-Em nhớ anh.

Không biết là cô chỉ nói một cách ngây ngô hay chính là lời thổ lộ tự đáy lòng nhưng câu nói này lại làm cho con tim anh chợt rung lên từng hồi khẩn trương. Câu nói này … có nghĩa như thế nào đây…Hàm Tịch Dương cúi đầu nhìn thì thấy người con gái trong lòng đã vô thanh vô thức ngủ thiếp đi từ lúc nào. Anh thở dài nhìn ngắm gương mặt cô. Gương mặt này, cho dù có bao nhiêu xa cách thì hằng đêm trong những cơn mộng mị mơ hồ anh lại nhìn thấy, vừa xa vừa gần, vừa hữu thực lại vừa mong manh tựa khói sương, mỗi lần anh đưa tay ra toan nắm lấy thì gương mặt ấy lại vụt mất đi, tiêu tan trong không khí. Trong tim lại trở nên trống rỗng, cơ thể tựa như một cái xác không hồn.


Người ta nói chờ đợi và thời gian sẽ làm cho trái tim cùng tình cảm của con người ta thay đổi, biến dạng, thậm chí mất đi do hao mòn theo năm tháng, Hàm Tịch Dương cảm thấy thật sự là lừa đảo ! Chẳng phải trái tim anh cũng đã rời xa nơi này cùng rời xa chính người mình thật lòng yêu thương lâu đến như vậy nhưng là tại sao khi gặp lại cô, trong lòng vẫn còn âm ỉ cảm giác nhói đau cùng nghẹt thở khôn cùng . Rõ ràng tiểu nhân nhi trước mắt vẫn luôn là nhược điểm chí mạng của anh.

**************************************************************

Ánh sáng màu vàng nhạt của tia nắng sớm nhẹ nhàng chiếu rọi vào gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô gái đang vùi mình trong lớp chăn bông ấm áp trên chiếc giường trắng muốt sạch sẽ. Đôi mắt cô khẽ nhíu lại, giương tay lên che đi bớt ánh nắng, từ từ mở ra hai hàng mi cong vút như cánh bướm, đôi mắt trong vắt như hồ nước mùa thu mở to nhìn về mọi phía trong căn phòng.

Đây là đâu?

Tây Nhược Hi nhìn một lượt khắp căn phòng. Nơi này chỉ toàn một màu trắng đơn độc, tuy lạnh lẽo cô đơn nhưng đối với cô lại rất quen thuộc. Cô như chợt nghĩ ra điều gì rồi lại hốt hoảng nhìn về xung quanh như tìm kiếm một điều gì đó, tìm kiếm đôi mắt màu hổ phách thân quen.

Anh đâu rồi ? Anh lại bỏ cô mà đi nữa sao, tựa như năm năm về trước? Hay vốn dĩ ngày hôm qua, tất cả, vốn chỉ là mộng ảo của cô ?

“Cạch”

Cánh cửa phòng bật mở, một bóng người bước vào bên chiếc giường trắng tinh, trên tay anh là mâm đồ ăn với bánh mì nướng phết mật ong cùng với một ít sữa tươi, một bữa sáng hoàn hảo.

Đôi mắt Tây Nhược Hi trở nên bình tĩnh lại khi nhìn thấy người trước mắt. Thật may quá ! Không phải là một giấc mơ. Anh trở về, là thật.

Hàm Tịch Dương đi đến đặt mâm thức ăn trên chiếc tủ nhỏ sát giường rồi ngồi xuống cạnh đó. Tây Nhược Hi như một thói quen thường ngày vội chạy đi rửa mặt rồi nhanh chóng ngồi bên cạnh anh cầm lấy đĩa thức ăn.

Đây dường như là một thói quen của Tây Nhược Hi được hình thành từ những tháng ngày cưng chiều của anh lúc nhỏ. Đến tận lúc sắp tốt nghiệp đại học, khi đối diện với Hàm Tịch Dương, cô vẫn không thể nào quên được nhưng thói quen dù là nhỏ nhặt nhất.

Cô vẫn… còn nhớ sao ? Hàm Tịch Dương nhìn Tây Nhược Hi đang đi đến bên mình, trong tim khẽ nảy lên một nhịp. Bao nhiêu năm rồi cô vẫn không quên được những thói quen nhỏ nhặt này sao …

Anh khôi phục lại nét tĩnh lặng trong đôi mắt, không ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ ân cần hỏi han .

-Em có khỏe không, có nhức đầu không? Tối hôm qua em uống say nên có lẽ sẽ nhức đầu. Ăn sáng xong anh sẽ pha cho em cốc trà giải rượu.

Bàn tay Tây Nhược Hi chợt giữa khựng lại giữa không trung trước những hỏi han ân cần của anh, ân cần nhưng thật khách sáo và cũng thật xa cách làm sao.

Tây Nhược Hi khẽ nhíu mi, sâu trong đôi mắt là nét trầm tư mơ hồ. Anh như vậy đúng thật rất tốt nhưng cũng … thật lạ ! Lúc trước anh vốn dĩ không hề đối đãi khách sáo với cô như vậy, nếu là lúc trước anh sẽ nhẹ nhàng xoa đầu cô cùng thuyết giáo cô không ít, vậy mà bây giờ, sau một thời gian xa cách gặp lại, thái độ của anh làm cô cảm thấy rất mờ mịt khó đoán, cũng làm cho nơi bên trái lòng ngực nhói lên khó chịu.

-Ăn sáng đi.

Hàm Tịch Dương nhẹ nhàng cất giọng nói, tựa như cơn gió mùa hạ khẽ lướt qua gương mặt cô lúc này .

Thật xa cách…

Tây Nhược Hi yếu đuối gật đầu rồi yên tĩnh ăn phần ăn sáng của mình, cô cũng không hề hỏi han bất cứ điều gì từ anh, khiến trong lòng Hàm Tịch Dương có đôi chút ngoài ý muốn. Chẳng phải cô nên đòi khóc đòi nháo với anh, tra hỏi anh như là anh đã về từ lúc nào hay là trách móc anh thật trẻ con như ngày ấy cô vẫn hay làm sao, tại sao bây giờ cô lại trở nên yên lặng đến như vậy? Hi nhi của anh đã trưởng thành rồi sao? Là thời gian cùng hoàn cảnh đã làm cô thay đổi hay là vì một con người khác ? Nghĩ đến đây, trong lòng anh thắt lại nhói đau. Lạ thật! Không phải đây chính là kết quả anh muốn sao? Vì sao trong tim lại cảm thấy đau đớn đến vậy? Hi nhi của anh, có lẽ …không cần anh thật rồi…

Khóe môi cong lên một nụ cười tự giễu, mỉa mai, cũng là xót xa.

-Ăn xong anh sẽ đưa em về kí túc xá.

-… Được.

Tây Nhược Hi vẫn tĩnh lặng ngồi trên giường hoàn thành bữa sáng của mình, âm thầm, lặng lẽ che lấp đi cô đơn giấu trong đáy mắt.

Thật ngắn gọn, súc tích. Thì ra bao lâu nay trong lòng của cả hai người bọn họ thiết tha thương nhớ cùng chờ đợi đến ngày gặp lại chính là cuộc nói chuyện vẻn vẹn vài giây, này nên là hạnh phúc hay là mỉa mai thay đây !

Thời gian có thể làm cho con tim người ta thay đổi, vậy nếu sau hai vạn hai ngàn một trăm ba mươi hai ngày chẵn nữa liệu trong tim anh có giữ lại chút góc nhỏ cho em ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play