Tiếng nhạc xập xình hòa cùng tiếng bàn tán, xôn xao, tiếng la thét của những cô gái, những chàng trai say mê nhảy múa trong dòng nhạc nhộn nhịp điên cuồng vang lên. Trong căn phòng rộng lớn phủ quanh bởi chút ít tia sáng mỏng manh từ ngọn đèn bảy màu xoay tròn, rải các tia sáng đủ màu lên những bóng người đang lắc lư trong điệu nhạc.
Trong góc phòng, một bóng người nhỏ nhắn mặc một chiếc đầm xòe màu trắng muốt tinh khiết đối lập với khung cảnh ồn ào sau lưng. Đôi mắt to tròn tĩnh lặng tựa mặt hồ nước mùa thu, hàng mi dài cong vút nhẹ rợp bóng trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp. Đôi môi anh đào nhỏ nhắn khẽ gương lên bướng bỉnh nhưng lại không làm mất đi vẻ nữ tính cho cô gái mà còn làm tăng thêm vài phần mị hoặc quyến rũ. Bàn tay thon dài như những búp măng trắng muốt khẽ mân mê chiếc cốc thủy tinh đế cao trong tay. Chất lỏng sóng sánh màu xanh nhạt khẽ lắc lư nghiêng ngả, những viên đá trong suốt tựa pha lê va chạm vào thành ly tạo nên thanh âm trong vắt tựa tiếng đàn dương cầm. Cả người cô gái là một phong thái nhàn nhã, thanh lịch nhưng lại băng lãnh khó gần làm cho bất cứ người đàn ông nào đi qua cũng ngoảnh lại ngắm nhìn. Nhưng thưởng thức cũng chỉ có thể là thưởng thức, họ có thể say mê ngắm nhìn nhưng không ai lại có đủ bản lĩnh đối diện với bông hồng gai khoa thiết kế này, nổi danh lãnh khốc vô tình.
Chợt chiếc ghế bên cạnh cô gái bị kéo ra, một người con gái có gương mặt tựa nữ thần Hi Lạp nhẹ nhàng ngồi vào. Bàn tay thanh mảnh nhấc lên nói với Bartender đứng trong quầy, đôi môi đỏ thắm bật mở.
-Một ly Wishky Punk
Tây Nhược Hi xoay xoay đế ly, mân mê nhìn qua màu xanh sóng sánh trong ly cocktail. Lơ đễnh nói với Hạ Thủy ngồi bên cạnh.
-Tưởng cậu ghét rượu chứ.
-Ừm, mình rất ghét những người uống rượu nhưng không hiểu sao đôi khi chính mình lại trầm mê vào thứ chất lỏng cay đắng này nữa…
Cả hai cô gái im lặng ngồi cạnh nhau, không ai nói một câu nào nhưng sâu trong hai đôi mắt đẹp là nỗi buồn khó tả.
-Cậu … dường như rất căm ghét người tên Quân Hạo đó.
Hạ Thủy uỗng một ngụm chất lỏng hồng nhạt đắng chát , Wishky pha cùng với hương phúc bồn tử thật sự khá thơm, hương rượu nồng nàn làm đôi mắt cô có phần say mê, lơ đãng nhìn về phía người con trai nổi bật trong đám đông.
Tây Nhược Hi không cần khỏi cũng biết bạn của mình đang nói tới ai. Đôi mắt vô thức toát lên một tầng băng lãnh.
Người con trai dường như cũng cảm nhận được ánh nhìn của họ chợt quay đầu lại, nhìn về bóng hình màu trắng thoát tục kiêu sa đang ngồi nơi quầy pha chế. Trong mắt lướt qua bao suy tính…Hắn nở nụ cười thật tươi sáng tiến đến gần họ, tiện tay với lấy một ly rượu Rum nằm trên khay của người phục vụ uống một hớp cạn sạch.
-Nhược Hi, sao em không ra ngoài kia vui chơi với mọi người ? Đi nào, anh đưa em đi làm quen với họ nhé…
Hắn tiến tới bên chiếc ghế cao Tây Nhược Hi ngồi, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay cô toan kéo đi thì bị một ánh nhìn sắc lạnh đối mặt làm cho hắn có chút u nhược muốn rụt tay lại.
Cô khó chịu nhìn hắn từ từ buông lỏng tay rồi mạnh mẽ rút thật nhanh bàn tay ra khỏi tay hắn.
Quân Hạo khó hiểu nhìn Tây Nhược Hi. Cô gái này sao cứ mỗi lần gặp mặt hắn là cô lại bày ra vẻ mặt khó chịu vô cùng. Hắn đã làm gì sai sao?Hay là…
Hắn xoay người nhìn mọi người đang hăng say nhảy múa phía sau, đôi mắt chợt lóe lên.
A… Nhất định là cô ta đã ghen ! Chắc cô ta thấy hắn vui vẻ với những cô gái khác nên trở nên ghen tuông đây mà, con gái không phải đều vậy sao.
Quân Hạo khẽ cúi người xuống, đôi mắt toát ra muôn vàn ôn nhu cùng dịu dàng, nhẹ nhàng nói bên vành tai trắng nõn của cô.
-Em ra đây với anh một chút, anh có chuyện này muốn nói với em.
-Xin lỗi. Tôi không rảnh.
Nhược Hi liếc mắt khinh thường nhìn hắn, trong mắt là ngập tràn chán ghét tựa như nhìn thấy loài sâu bọ xấu xí nào đó.
-Chỉ một chút thôi, rồi anh sẽ không làm phiền em nữa đâu .
Quân Hạo cố chấp nài nỉ cô cho bằng được. Tây Nhược Hi liếc mắt sang nhìn Hạ Thủy còn đang nhíu mày, thấy cô khẽ gật đầu rồi mới đồng ý đi theo hắn ta ra hành lang.
Cánh cửa gỗ cách âm nhẹ nhàng đóng lại, ngăn cách âm thanh náo nhiệt ở bên trong phòng với con đường hành lang yên ắng, vốn chỉ được phủ bới tầng ánh sáng nhàn nhạt trong đêm.
Ánh mắt Tây Nhược Hi không chút né tránh nhìn thẳng vào mắt Quân Hạo, đôi môi nhỏ hồng bật mở.
-Có chuyện gì, anh cứ nói thẳng đi !
Quân Hạo dường như không quan tâm nét khó chịu trong mắt cô, hắn vòng tay chế trụ cả người cô lại, bóng lưng mảnh khảnh bị dồn ép dán chặt vào bức tường lạnh băng. Đôi môi mím chặt, ánh mắt vẫn không mất đi vẻ kiên định ban đầu.
-Anh muốn gì ?
-Anh thích em và anh muốn em làm bạn gái của anh, chỉ vậy thôi .
Tây Nhược Hi khẽ mỉm cười, nụ cười xinh đẹp đầy mị hoặc câu dẫn hồn phách hắn lưu lạc chốn phù vân . Bàn tay thon mịn của cô ve vuốt gương mặt góc cạnh của hắn, đôi môi mỏng nhẹ đặt bên tai hắn thì thầm
-Mơ tưởng !
Tức thì, Tây Nhược Hi nâng chân đạp thật mạnh vào bàn chân Quân Hạo làm hắn đau đớn hét lên, cúi người xuống. Nhân cơ hội đó, Tây Nhược Hi nhanh nhẹn vòng qua người hắn, chạy về phía cửa thoát hiểm. Cô chạy thật nhanh ra ngoài, nghĩ rắng hắn đau đớn quá sẽ không đuổi theo nữa thì chợt an tâm chậm dần bước chân lại. Bỗng nhiên một bàn tay cứng rắn kéo thật mạnh cả người cô lại, Tây Nhược Hi giật mình quay đầu lại thì nhìn thấy Quân Hạo đã tự lúc nào chạy đến sau lưng, nắm chặt lấy tay mình. Cô cố gắng giằng co tay mình ra khỏi bàn tay hắn, trong đôi mắt lóe lên ánh lửa tức giận .
-Buông ra !
-Không. Anh không buông ! Trừ phi em đồng ý làm bạn gái anh thì anh mới buông tay.
Quân Hạo cố chấp nắm chặt tay cô, trong đôi mắt vẫn duy trì được hình tượng thư sinh dịu dàng.
-Hi nhi, nghe anh nói. Anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em mà.
Hi nhi ? Tây Nhược Hi vô cùng tức giận. Từ khi nào mà cái tên Hi nhi này của cô có thể dễ dàng để cho loại người như hắn muốn gọi là gọi sao .
-Cái tên này không dành cho hạng người như anh gọi . Mau buông tay tôi ra ! Nếu không tôi sẽ la lên đó !
-Không . Anh tuyệt đối không buông tay…A…
Tây Nhược Hi vẫn còn đang vô cùng bực tức thì cả cơ thể cô chợt gọn gàng nằm trong lồng ngực ấm áp quen thuộc. Mùi hương trà xanh thanh nhàn tản mắt trong không gian. Cô dường như không còn bận tâm đến tiếng hét của Quân Hạo ở sau lưng mà chỉ yên tĩnh ôm chặt bờ vai vững chãi trước mặt. Trong mắt là muôn vàn khó tin cùng nồng đậm ủy khuất, tích tụ thành những viên trân châu lóng lánh tràn đầy đôi mắt trong veo, lăn xuống một giọt lại một giọt trên đôi gò má trắng nõn xinh đẹp, trên vạt áo của ai kia. Anh đã trở về…
Khi giọt nước mắt em nhẹ rơi xuống vạt áo
Khi trái tim em như đóng băng hàng thiên kỉ
Khi bóng dáng anh ngày một khuất xa dần
… xa trong ánh hoàng hôn sắp tắt lặn
Khi trái tim em hòa tan thành trăm mảnh
Thì liệu anh có biết rắng em rất nhớ anh chăng ?
Khi hai tâm hồn thấu hiểu nỗi nhớ mong
Là khắc khoải ngóng trông hay chỉ là niềm tin vô vọng
Chờ đợi ngọa chăng là cát bụi
Nhớ thương há chỉ là phù vân
Hãy để cho nỗi nhớ đong đầy từng khoảng trống
Để cho hi vọng vơi lại khoảng hư không…
Nếu trời xanh cho đời một tia nắng
Em hi vọng tia nắng ấy sẽ là anh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT