Smile: Anh Thích Nụ Cuời Của Em
Smile: Anh Thích Nụ Cuời Của Em
Đang ra 7 năm
16 chương
2 35
12345
Sàn Truyện
Khac.Bot • Đang ra

[Truyện có chứa hình ảnh bạo lực, máu me cùng một số cảnh nhạy cảm nhẹ. Những chương đầu chỉ là màn ra mắt các nhân vật không phân biệt chính phụ, ngay cả nam chính nữ chính đều chưa hẳn là người các bạn nghĩ. Những sự kiện tại Nhật Bản vào thời Chiến Quốc mà trong truyện đề cập đến không có thật trong lịch sử. P/s: Tác giả là một đứa ẩu thả, "anh hùng bàn phím" làm sai chính tả cả tên truyện, xin lỗi nhiều ạ!]

Bốn tuổi, bị gọi là rác rưởi, bị ghẻ lạnh, lăng nhục. Năm tuổi, chứng kiến cái chết của mẹ. Năm ngày sau, được cha ruột nhận về nuôi, bắt đầu cuộc sống ở một nơi xa lạ với người mẹ kế cùng đứa con trai của bà.

Suốt những năm tháng, phải chạy trốn khỏi những cơn ác mộng về đêm, chạy trốn khỏi những ánh mắt khinh miệt từ dòng họ, chạy trốn khỏi những lời nói như dao cứa vào tim mình. Chạy trốn sao? Không. Chỉ là không còn quan tâm nữa, kể từ ngày mẹ mất cô đã không còn là Tuyết Nhi-con gái cưng của mẹ như xưa nữa.

Rồi một đêm, khi cô đang chìm trong thế giới bóng tối quen thuộc, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, dẫn dắt cô ra khỏi cái nơi cô đơn đó. Khi cô gặp nguy hiểm, bàn tay ấy lại nắm lấy tay cô, cho cô can đảm, thậm chí còn lấy thân mình đỡ lấy con dao vốn sẽ đâm cô. Cô khao khát cảm giác này vì nó như thứ mà mẹ đã từng dành cho cô.

--------------------------------

Trích đoạn ngắn từ ngoại truyện cuối: 

Dưới cả bầu trời đầy sao, trên cánh đồng cỏ xanh bát ngát, Tịch Tuyết Nhi chỉ mở hờ mắt lẳng lặng nằm trong vòng tay của Hàn Đình Phong. Từng đợt gió mùa thu kéo đến, làm lay động mái tóc nâu, cũng phần nào khiến cô có chút tỉnh táo kì lạ. Hai tay mò mẫm không phương hướng xác định, chạm đến bàn tay của người đang ôm cô. 

"Thật gầy." Dùng xúc cảm trên tay, cô khẽ trầm ngâm.

Hàn Đình Phong khựng người lại một chút, rồi siết chặt lấy người con gái trong lòng, như không muốn cô rời xa mình, như muốn khảm cô vào lòng. Cảm giác sợ hãi bao lấy cậu, cậu cắn chặt răng, kích động, sợ sệt như một đứa trẻ.

"Hình như có mưa... mà... như thế thì mây sẽ che đi những ngôi sao." Tịch Tuyết Nhi mắt nhìn xa xăm, sờ lấy hạt mưa trên mặt mình."Ấm."

"Mưa thì sao? Không phải những ngôi sao đó vẫn tồn tại sao?"

"Khi ta còn nhớ đến thôi." Cũng như khi cô còn nhớ đến mẹ vậy...

Các số gần nhất