"Này cô không sao chứ?" Lần đầu tiên, Hàn Đình Phong lại lúng túng trước một người con gái mà mình không quen biết. Vì khi chứng kiến những giọt lệ trong suốt từng đợt lăn dài trên má Tịch Tuyết Nhi, khiến lòng vốn băng giá này cũng phải tan chảy. Sao cô ấy lại khóc chứ?
Chính lời nói xa lạ kia mà Tịch Tuyết Nhi bừng tỉnh lại từ những ký ức ám ảnh, cô tự trách chính mình thật yếu đuối, chẳng phải mẹ đã mất thật rồi sao?
Thấy cô trở về cái vẻ tĩnh lặng như ngày mà Hàn Đình Phong lần đầu gặp Tịch Tuyết Nhi, từ trong túi quần lấy ra một chiếc khăn tay trắng xóa, bên mép thêu một chữ P và một quả táo xanh, cậu đưa đến trước mặt cô, "Tôi sẽ trả tiền giặc ủi."
Thoang thoảng mùi hương bạc hà quanh quẩn bên chóp mũi, Tịch Tuyết Nhi nhìn Hàn Đình Phong rồi nhìn đến cái khăn trước mắt kia. Tay nhỏ không ngần ngại cầm lấy chiếc khăn nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô có thể cảm nhận được cái ấm áp trên vải cùng với bàn tay thon dài của cậu. Nó thật ấm...
Tịch Tuyết Nhi nhanh chóng rụt tay lại, khẽ lắc đầu, "Không cần."
"Tùy cô vậy, xin phép." Hàn Đình Phong đút tay vào túi quần, rời đi.
Cầm chiếc khăn tay còn vương vấn hơi ấm, Tịch Tuyết Nhi suy tư ngắm nghía một chữ một táo được thêu trên mặt vải. Vỏn vẹn trong 1 phút, cô không lau vết bẩn trên váy mà cứ giữ trên tay mình, xoay người sang bắt đầu lại cắt chiếc bánh táo. Bánh vẫn quan trọng hơn...
Miếng bánh sắp được đưa đến miệng, lần thứ hai, cái dĩa bánh ngon lành kia lại rời xa khỏi Tịch Tuyết Nhi vì cái người đang bị nghi vấn là háo sắc - Mari giựt lấy cái dĩa đặt lên bàn rồi kéo cả người cô đi, "Cô chủ! Sao váy lại bẩn đến thế vậy a? Đừng ăn nữa, theo em đi thay bộ khác!" Cô chủ trước giờ ăn uống rất sạch sẽ, gọn gàng cơ mà. Thế quái nào lại thành ra bộ dạng như thế chứ? Chẳng lẽ cô chủ ăn nhiều bánh táo đến nỗi vậy sao?
Trước sự hùng hổ của Mari, Tịch Tuyết Nhi "nước mắt lưng tròng" nhìn chằm chằm chiếc bánh táo Tapioca, lát ăn vậy, xin lỗi...
"Cậu đã khác xưa nhiều rồi." Bên cửa sổ sát đất, Hàn Thiên Huy lắc lắc ly rượu trong tay, rượu từng đợt sóng sánh ánh đỏ dưới ánh đèn, môi nhếch lên nụ cười mờ ám sau khi nghe một giọng nói nhàn nhạt phía sau lưng.
Chầm chậm xoay người lại, nhẹ nhàng đặt ly rượu trên chiếc bàn. Ánh mắt từ ly rượu dời đến thân hình mảnh khảnh của một người phụ nữ trước mắt, Hàn Thiên Uy bân quơ nói: "Thật sự muốn gặp lại con bé đó sao?"
Người phụ nữ bị ánh mắt kia không tự chủ rùng mình một cái, lúng túng gật đầu. Thấy vậy, Hàn Thiên Huy ánh mắt tối sầm lại, bất chợt bước đến ôm lấy người phụ nữ kia. Nhất thời ngây ngẩn, người phụ nữ mở to mắt nhìn đến gương mặt thâm trầm tuyệt mĩ kia, mặc cho Hàn Thiên Huy hạ một nụ hôn thật sâu, thật nóng bỏng. Hơi thở nam tính gắt gao bao bọc lấy người phụ nữ, môi lưỡi thân mật giao nhau, dây dưa trong đêm...
"Cậu chủ, đã cho người dọn dẹp ở khu ăn uống rồi ạ." Joe quản gia kính cẩn khom người trước Hàn Đình Phong.
"Bữa tiệc phải bắt đầu. Ông ta xuống chưa?" Hàn Đình Phong trầm mặt, nhàn nhạt nói.
"Thưa, chủ tịch đang ở cùng với một người bạn cũ."
Bạn cũ? Người bạn nào lại có vinh hạnh đến thế vậy?
Trầm ngâm hồi lâu, Hàn Đình Phong mới để ý đến Joe đang rót rượu bên cạnh, cậu bân quơ hỏi: "Cậu sao vậy?"
"Có chút chuyện vặt thôi, cậu chủ không cần bận tâm." Joe cười khẽ, thật không có gì có thể qua mắt được cậu chủ Đình Phong. Nói là chuyện vặt nhưng không phải, nhưng nếu làm phiền đến cậu chủ thì không nên.
Đột nhiên truyền đến âm thanh hỗn loạn, mọi ánh mắt đều tập trung đến hai thân ảnh chậm rãi bước xuống cầu thang được trải thảm đỏ rực rỡ. Chủ tịch tập đoàn Parc - Hàn Thiên Huy anh tuấn, cao quý mặc một bộ vest sang trọng. Mọi người hết sức kinh ngạc, Chủ tịch dù đã 38 nhưng vẫn chưa có vợ, vậy thì người bên cạnh ông ấy là ai đây? Ai cũng biết ông rất ghét tiếp xúc với phụ nữ, những ai mạo hiểm tiếp cận ông thì kết cục cũng chả tốt đẹp gì.
Cùng lúc đó, ở đằng xa,Tịch Tuyết Nhi đã thay một bộ lễ phục khác không kém cạnh gì bộ trước, vẫn là váy xòe cổ điển nhưng nhờ màu hồng nhạt mà làm nổi bật lên làn da trắng tuyết. Theo ánh mắt của mọi người nhìn qua, dừng lại trên khuôn mặt quen thuộc đến ám ảnh kia. Người phụ nữ bên cạnh Hàn Thiên Huy, lễ phục tím nhạt nhòa dưới ánh đèn, thân hình đầy đặn quyến rũ mất hồn, gương mặt thanh thuần, điềm đạm đúng với cốt cách nhã nhặn của tầng lớp thượng lưu. Ánh mắt cô càng lúc càng âm trầm đến đáng sợ, người phụ nữ này không phải!
Dưới ánh mắt của mọi người, Hàn Thiên Huy cầm ly rượu tao nhã nói: "Cảm ơn mọi người đã dành ra chút thời gian đến bữa tiệc nho nhỏ này, để mọi người không chờ lâu, tôi có chuyện hệ trọng muốn tuyên bố." Tay nhẹ nhàng vòng qua eo người phụ nữ, ông tiếp tục nói: "Hôm nay, tôi muốn công bố người sẽ kế thừa tập đoàn Parc, con trai trưởng của tôi, Hàn Đình Phong!" Tay đưa ly rượu đỏ lên, hướng đến Hàn Đình Phong.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hàn Đình Phong, bề ngoài xuất chúng, tư chất băng lãnh pha lẫn ma mị, thật không hổ là con trai của Chủ tịch! Những tiếng vỗ tay vang vọng khắp cả đại sảnh, khi mà Hàn Đình Phong bước lên nhận lấy giấy chứng nhận cổ phần 20%.
Đối với mọi người, giấy chứng nhận cổ phần kia như một thứ trời cho, vốn tập đoàn Parc là tập đoàn đa quốc gia, có được 2% cổ phần đã khó tin rồi. Còn với Hàn Đình Phong, được nhận thứ xa xỉ này có thể cậu sẽ có cơ hội để trả lại tất cả những gì cậu đã trải qua nhưng đồng thời, nó cũng là xiềng xích để Hàn Thiên Huy khống chế cậu.
Sau phần tuyên bố của Hàn Thiên Huy, cũng là lúc mà bữa tiệc chính thức bắt đầu, những bản hòa tấu nổi lên, những người phục vụ nhanh chóng dọn bàn chuẩn bị những món khai vị bắt mắt. Hàn Thiên Huy vừa đi vừa nâng ly chào hỏi những người xung quanh, cùng người phụ nữ bên cạnh bước đến trước mặt Tịch Dương Kiến Hùng. Bữa tiệc hôm này lại có Chủ tịch tập đoàn Ral, thật hoàn hảo làm sao...
Tịch Dương Kiến Hùng không để ý đến ánh mắt đầy khiêu khích của Hàn Thiên Huy, chỉ nhìn thoáng qua người phụ nữ bên cạnh chủ tiệc rồi chậm rãi nói: "Hàn tổng, ông nghĩ sao về dự án hợp tác của chúng ta?"
"Ừm, tất cả đều ổn, chỉ là... công ty tôi muốn để cử quý cô đây làm người đại diện." Tịch Dương Kiến Hùng, chẳng lẽ ngươi đã quên người phụ nữ này?
Thanh Cầm nắm chặt lấy tay Tịch Dương Kiến Hùng như thể sợ ông sẽ rời khỏi bà, từng đợt run rẩy cả người.
"Tôi có thể biết quý danh của quý cô đây không?" Tịch Dương Kiến Hùng đưa mắt nhìn sang người phụ nữ.
"Tôi là Tuệ Tâm. Thật vinh hạnh khi được hợp tác cùng Ral." Chính câu nói này của người phụ nữ khiến nỗi lo sợ trong lòng Thanh Cầm trào dâng, chính bề ngoài của người phụ nữ này cũng đủ để biết là Tuệ Tâm mặc dù bà hết sức phủ nhận. Bà đã từng gặp Tuệ Tâm trước đây, từ đôi mắt màu khói mờ ảo cho đến khí chất thuần khiết, nhu nhược kia, mọi cử chỉ, hành động đều thực sự rất giống! Đây là... người giống người chăng? Nhưng chẳng phải Tuệ Tâm đã chết rồi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT