Cẩn thận mơn trớn từng đường nét trên khuôn mặt người phụ nữ trong bức ảnh, từng đợt ký ức hiện về trong tâm trí Tịch Tuyết Nhi. Cô nhớ rất rõ cái ngày mẹ rời xa cô, cái ngày tăm tối nhất mà cô từng trải qua. Mùi máu tanh như thoang thoảng bên chóp mũi cô, chiếc váy dài trắng tinh hằng lên những vết đỏ, làn da xanh xao khiến tim cô như ngừng đập. "Đừng khóc" Lời cuối cùng mà mẹ dành cho cô sao lại là hai chữ này? Thậm chí còn cười yếu ớt với cô như sợ cô lo lắng vậy... Cô thật sự không cần điều này! Thứ cô cần duy chỉ là mẹ, một người mẹ luôn chỉ trích cô, ôm lấy cô, kể chuyện hằng đêm cho cô, chơi đàn cùng cô. Cô khao khát có mẹ, khao khát nhận được cảm giác ấm áp khi xưa một lần nữa. Chúng đã từng có và đã biến mất khỏi cô rồi...

"Có chuyện gì sao?" Giọng nói trầm ấm vang lên đánh thức cô thoát khỏi hồi tưởng. Tịch Tuyết Nhi khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm, nhìn đến phía cánh cửa lại bắt gặp đôi mắt xanh lam chất chứa đầy sự sủng nịch cùng áy náy đang bao phủ lấy cô. Người đàn ông này cô đã ngầm chấp nhận từ lâu, cô biết ông rất yêu mẹ cô và đối xử rất tốt với cô nhưng cô lại có vài phần không muốn tiếp xúc nhiều với ông.

"Cái chết của mẹ tôi, ông đã điều tra?'' Không phải là câu hỏi mà là khẳng định.

"Không tìm được bất cứ manh mối nào khác, chỉ có thể coi đây là một vụ tai nạn ngoài ý muốn." Tịch Dương Kiến Hùng khẽ thở dài, những năm qua ông đã cho người điều tra nhưng đều không thấy điều gì bất thường, dù đây có thể là tai nạn ngoài ý muốn nhưng ông vẫn muốn biết nguyên nhân thật sự gây ra cái chết của Tuệ Tâm.

Tầm mắt chuyển sang hình ảnh một cô bé nhỏ nhắn đang bập bẹ tập đi trong bức hình, Tịch Tuyết Nhi khẽ trầm xuống: "Hãy giúp tôi một việc, được chứ?"

Kinh ngạc trước điều mình vừa nghe, Tịch Dương Kiến Hùng như không tin những điều Tịch Tuyết Nhi nói ra. Đây là lần đầu tiên con gái ông nhờ giúp đỡ, liệu nó có liên quan đến cái chết của Tuệ Tâm không?

Tịch Tuyết Nhi nhẹ nhàng đặt một xấp tài liệu lên chiếc bàn gỗ làm việc của Tịch Dương Kiến Hùng rồi rời đi, chỉ bỏ lại một câu: "Tôi sẽ chờ."

"Cô chủ! Cậu chủ hình như hôm nay đi chơi với gái đó a!" Trong nhà bếp, Mari lẽo đẽo theo sau Tịch Tuyết Nhi cung cấp tin tức thế giới đó đây chủ yếu về Tịch Dương Thiếu Lăng. Trước giờ ăn tối, chả hiểu sao tên Thiếu Lăng đó gọi cho cô bảo rằng sẽ về trễ, nhưng qua điện thoại cô nghe man mác một cái giọng có chút ngây ngốc, nũng nịu như là con gái. Á à, tin nóng hổi thật đây, tên hồ ly đó cuối cùng cũng thoát kiếp độc thân. Nhiều lúc cô cũng lo lắng cho tên này, cái bản mặt điển trai đó còn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai cơ đấy, có khi cô còn sợ tên này bị "bất lực" hoặc là bị Gay chẳng hạn.

Tịch Tuyết Nhi cũng chẳng màn quan tâm gì đến mấy điều này, cô chỉ xuống để mang cup cake từ tủ lạnh về phòng mình để ăn, nhưng Mari cứ lải nhải như thế này khiến cô có chút khó chịu.

"Trời ạ, cái tên đáng ghét à nhầm nhầm cậu chủ đáng mến đó đã trễ thế này còn không về nhà cơ đấy. Là anh trai của cô chủ cao quý, còn là con trai trưởng của Tịch gia mà như thế, chỉ biết ngắm gái đẹp mà thôi!" Một tràn dìm hàng cậu chủ đáng mến của Mari vẫn tiếp tục quanh quẩn bên tai Tịch Tuyết Nhi đến tận phòng khách. Tịch Tuyết Nhi hết cách nên đành ngồi xuống bàn thưởng thức chiếc bánh của mình, cô không muốn Mari bám theo cô vào phòng.

"Này dưa lùn, rảnh rang mà buôn dưa lê thì tôi không nói, đừng có suốt ngày đổ oan cho tôi chứ!" Cậu chủ đáng mến trưng cái bản mặt bắt gian tại trận hướng đến Mari, cậu nào có đi ngắm gái đâu?... A, chờ đã! Tịch Dương Thiếu Lăng bỗng phát hiện cái cảnh tượng cực kì có sức công phá đến nỗi mũi có thể phọt ra vài trăm cc máu. Oa nhìn kìa! Lúc bình thường đã rất dễ thương rồi, còn khi ăn cup cake thì... bên khóe miệng còn dính chút kem nè, còn cái lưỡi nhỏ hồng phấn đang liếm lấy phần kem nữa. Nhìn y như mèo con vậy!

"Tuyết Nhi, anh không có đi ngắm gái gì gì đó đâu. Anh đến nhà bạn thăm đứa em trai của cậu ấy." Nhưng chuyện quan trọng nhất là không được để Tuyết Nhi tin vào việc cậu đi ngắm gái, lỡ Tuyết Nhi không thích cậu thì sao đây? Cậu không muốn đâu!

Tịch Tuyết Nhi vẫn chuyên tâm vào cái bánh cup cake, chuyện đó có liên quan gì đến cô đâu nhỉ?

"Em nghe rõ ràng có tiếng con gái rất ư là dễ thương khi nghe điện thoại của cậu chủ!" Mari dùng ánh mắt chứa đầy lửa nhìn chăm chăm vào Tịch Dương Thiếu Lăng. Hứ, vừa gặp cô chủ là thay đổi 180 độ, đừng hòng cướp cô chủ đáng yêu của bà bằng chế độ sói đội lốt cừu nhá.

"Tôi đã nói tôi đi thăm em trai của bạn tôi mà, làm gì có con gái ở đó." Tịch Dương Thiếu Lăng mắt tóe lửa nhìn sang Mari, dễ thương thật nhưng đó là con trai, đấy là chất giọng trời cho của Hàn Thiên Uy mặc dù có giống con gái một chút!

Vẫn chả liên quan đến mình... bánh này có hương táo thơm thật. Tịch Tuyết Nhi vẫn nhâm nhi cái bánh cup cake mà không biết đã có một trận chiến đã nổ ra, hiện vẫn chưa biết tỉ số cao thấp gì cả...

"Lại chuyện gì nữa đây?" Trong căn phòng tối đen chỉ thấy ánh trăng mập mờ, một giọng nói lạnh lẽo mang tia trào phúng vang lên.

Trước cửa sổ, ánh trăng nhẹ nhàng làm rõ những nét cương nghị của một người đàn ông khoảng 37, 38 tuổi đang đứng quay lưng về phía người vừa nói. Ông bân quơ hỏi "Cậu vẫn muốn chống đối ta?"

"Nào dám, tôi vẫn chưa cảm ơn ông đã giúp em trai tôi khỏi bệnh."

"Đình Phong, Thiên Uy là con trai ta, hiển nhiên ta phải làm thế." Người đàn ông xoay người lại, đôi mắt sắc bén nhìn đến Hàn Đình Phong như một bậc đế vương nhìn xuống một kẻ khất cái.

Thật nực cười! Hàn Đình Phong nhếch miệng cười khinh bỉ. Hàn Thiên Huy, tôi thật sự không ngờ rằng ông còn biết Thiên Uy là con của ông đấy "Nói thẳng vấn đề đi!"

Lập tức một luồn áp bức mạnh mẽ xông đến Hàn Đình Phong, bàn tay thô to siết lấy cổ cậu, mạnh bạo từng chút một siết chặt. Người đàng ông nở nụ cười âm hiểm, lực đạo trên tay càng mạnh hơn "Không ai được có thái độ đó với ta, kể cả mày."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play